Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 354




Chương 354:

 

Cô nhìn về phía cha mình, cô cảm thấy trước khi cha mắt, nhất định có điều gì muốn nói, Đường Tư Vũ nắm chặt nắm đấm, cô sẽ không bao giờ để cha mình chết oan uổng.

 

Tuyệt Vọng Khi thi thể của Đường Hùng được đưa ra khỏi bệnh viện, Đường Tư Vũ đã gần như ngất đi, cô muốn đi tới kéo chiếc xe đẩy kia, không cho phép họ đưa cha mình đi nhưng hai tay cô đè chặt vào một bên ngực. Cô không thể đến đó, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn thi thể của cha mình được đưa lên xe, nhìn xe chạy đi.

 

“Cha… cha…” Đường Tư Vũ khàn giọng kêu.

 

Hình Liệt Hàn cánh tay vây lấy cô, không cho cô làm chuyện dại dột, dù thế nào đi chăng nữa, Đường Hùng đã qua: đời, Đường Tư Vũ nhất định phải chấp nhận chuyện này, cho dù tàn nhẫn đến đâu, cho dù đau buồn thế nào.

 

Sự thật đã định rồi.

 

“Tại sao anh lại ngăn cản tôi… tại sao?”

 

Đường Tư Vũ nắm chặt tay đánh vào ngực anh, như muốn trách cứ trách móc anh, thế nhưng mà sức quả đấm của cô thì ở đâu r?

 

aSự nhẹ nhàng đó càng làm cho Hình Liệt Hàn cảm thấy đau khổ hơn, một tay anh ôm lấy vai cô để cô trút bỏ cảm xúc lúc này, nếu đánh anh có thể làm cô bớt đau hơn, anh cam tâm tình nguyện.

 

Tuy rằng bị Đường Tư Vũ đánh, nhưng cuối cùng vẫn là hung hăng ngã vào trong ngực anh, dùng sức cắn chặt răng, khóc không thành tiếng.

 

“Đừng khóc, bác trai đi rồi, để bác ấy đi trong bình thản đi! Bác ấy hẳn không muốn nhìn em trông bộ dạng như thế này.”

 

Hình Liệt Hàn an ủi cô.

 

Đường Tư Vũ nghe anh nói xong, ngược lại càng thêm thương tâm, cô biết rõ cha mình đi không yên lòng, ông đi trong nỗi oán hận, nghĩ đến chuyện này, trái tim Đường Tư Vũ cảm thấy tan nát.

 

Nhưng giờ phút này, cô không thể nói với ai về chuyện này cả, bởi vì hiện tại cảm xúc của cô không thể bình tĩnh trở lại, lời nói cũng không thể nguyên vẹn nói ra.

 

Cô bị chìm đắm bởi nỗi đau mất người thân.

 

Khưu Lâm ở một bên nắm lấy tay Đường Y Y nói: “Y Y, chúng ta mau đi qua chỗ cha con thôi.”

 

“Vâng!”

 

Đường Y Y mắt đỏ hoe nói.

 

Trợ lý của Khưu Lâm lái xe tới, Khưu Lâm và Đường Y Y ngồi vào trong, đuổi theo xe của nhà tang lễ.

 

Đường Tư Vũ cũng sụt sịt, mang theo chất giọng dày đặc của người vừa mới khóc xong nói với Hình Liệt Hàn: “Anh có thể đưa tôi đến đó không?”

 

“Tất nhiên, đi thôi!”

 

Sau khi Hình Liệt Hàn nói xong, anh nắm tay cô và đi về hướng xe của mình.

 

Đường Tư Vũ lên xe không nói lời nào, chỉ có nước mắt như hạt châu đứt đoạn, trào ra hốc mắt, không ngăn được.

 

Hình Liệt Hàn rút ra một vài mẫu giấy, anh nghiêng người nhẹ nhàng lau cho cô, Đường Tư Vũ vươn tay cầm lấy tờ giấy, trầm giọng nói: “Đi thôi!”

 

Hình Liệt Hàn gật đầu, khởi động chiếc xe thể thao, rồi lao ra khỏi cửa sân.

 

Trên đường đi, mặc dù Đường Tư Vũ đã ngừng không cho nước mắt rơi, cũng trầm mặc không nói, cô đang nghĩ đến khoảnh khắc cha cô cuối cùng cũng tỉnh, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cha cô đã nói với cô điều gì đó, và cha cô ôm hận mà chết, trở thành nỗi đau buồn lớn nhất của cô.

 

Cô không thể hiểu được, điều cuối cùng mà cha nói là cái gì? Ông chỉ vào Khưu Lâm, là muốn nói, Khưu Lâm đã làm gì với cha mình sao?

 

Cha của cô bị đau tim, ông đã cùng trợ lý Lão Từ đến bệnh viện, cho nên, trong lúc này, cuối cũng còn chuyện gì xảy ra nữa, chỉ có thể tìm Lão Từ để hiểu rõ.

 

Ánh mắt lo lắng của Hình Liệt Hàn rơi vào khuôn mặt của cô gái bên cạnh, nhìn cô như một con búp bê vô hồn, trái tim anh hụt hãng và đau đớn, không nghĩ tới Đường Hùng nói đi là đi.

 

Là con gái của ông, Đường Tư Vũ không có bất kỳ sự chuẩn bị nào về tinh thần, nếu đặt vào bất cứ ai thì cũng sẽ đau khổ thôi.

 

Sự trầm mặc của Đường Tư Vũ suốt dọc đường đi, cùng với vẻ mặt đau buồn của cô ấy, ẩn chứa một số cảm xúc phức tạp mà anh thậm chí không thể hiểu được, điều này khiến Hình Liệt Hàn lo lắng rằng cô ấy đã quá đau buồn, sinh ra những suy nghĩ bi quan?

 

“Muốn khóc thì cứ khóc đi!”

 

Hình Liệt Hàn trầm giọng nói với cô.

 

Đường Tư Vũ thở dài, đôi mắt lại ươn ướt: “Sức khỏe của cha tôi không thể nào có khả năng xảy ra chuyện không may nhanh như vậy được! Chắc chắn đã xảy ra chuyện. Tôi muốn biết chuyện gì đã khiến cha tôi tái phát bệnh tim.”

 

Hình Liệt Hàn không khỏi hơi giật mình, lúc này Đường Tư Vũ lại bình tĩnh đến mức không thể tin được.