Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 342




Đường Hùng run rẩy hét lên: “Khưu EôïH” Da” ý Khưu Lâm đang ngồi trên người Lý Đức cũng sợ hãi vội vàng bật người ra, bà ta hốt hoảng cài cúc áo, nói với Đường Hùng: “Lão Đường… Sao ông lại ở đây?”

 

Đường Hùng nhìn vợ sửa sang lại áo sơ mi của mình, vừa nghĩ tới bộ dạng thân mật vừa rồi của bọn họ, ông đột nhiên choáng váng, hai mắt tối sầm, muốn dựa vào tường nhưng lại ngất xỉu luôn trên mặt đất.

 

“Lão Đường…ông bị sao vậy?”

 

Khưu Lâm hoảng sợ kêu lên một tiếng.

 

Lý Đức mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, Đường Hùng vẫn là tổng giám đốc của một công ty lớn, vừa rồi ông ta còn nhìn thấy hắn với vợ ông ta đang hôn nhau, sau này nếu tỉnh lại, ông ta nào có thể tha thứ cho hắn?

 

Ông lập tức giữ lấy Khưu Lâm một cách bình tĩnh: “Ông ấy bị kích động, bệnh tim tái phát ngắt đi thôi.”

 

“Vậy làm sao bây giờ? Nhanh cứu giúp ông ấy đi!”

 

“Cứu ông ta làm gì? Ông ta biết hai người chúng ta đã xảy ra chuyện gì rồi, em nghĩ khi tỉnh lại ông ta sẽ thả chúng ta đi sao?”

 

Lý Đức bình tính nói.

 

Khưu Lâm ánh mắt kinh ngạc nhìn Lý Đức, tuy rằng sắc mặt có hơi tái nhợt kinh hãi, nhưng là gật đầu nói: “Anh nói đúng.

 

Nếu như để cho ông ấy tỉnh dậy, chuyện của chúng ta bị bại lộ, vậy chúng ta sẽ xong luôn. Ở Đường gia em cũng không được gì, vậy em phải làm sao bây giờ?”

 

“Đi xem ông ta có mang theo người nào tới không. Anh ở đây canh giữ. Tạm thời không cấp cứu, cứ để ông ta ngất ở đấy!

 

Tốt nhất một lúc sau cứu thì cũng không cứu nồi nữa.”

 

Lý Đức lạnh lùng nói.

 

Sự bình tĩnh của Lý Đức cũng khiến cho Khưu Lâm nhanh chóng bình tĩnh trở lại, bà ta chỉ cần nghĩ đến cảnh Đường Hùng tỉnh lại thì bà ta sẽ không còn gì cả, bà ta tàn nhẫn giương mắt lên nhìn chồng mình chết đi.

 

Khưu Lâm tranh thủ sửa soạn lại quần áo rồi đi ra ngoài, bà nhìn thấy Lão Từ đang nghe điện thoại bên ngoài hành lang, tim bà ta lập tức căng lại, chồng bà lúc nào đi ra ngoài cũng dẫn theo trợ lý, giờ bà ta chỉ cầu hắn nghe điện thoại lâu hơn một chút.

 

Mà Lý Đức ở trong phòng làm việc, nhìn Đường Hùng ngất xỉu trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt đi, ông ta ngồi xổm xuống xem xét ông, nhưng tuyệt đối không cứu giúp.

 

Lão Từ được dịp nghe cuộc điện thoại của vợ, vợ ông đang phàn nàn với ông về đứa con rể vô dụng đã động tay với con gái, những việc như vậy khiến Lão Từ với tư cách là một người cha đương nhiên rất tức giận, ông cùng vợ nói chuyện điện thoại thảo luận về cách giải quyết vấn đề này.

 

Cho nên, bắt tri bất giác, ông ấy đã gọi điện tầm mười phút, và thậm chí ông còn không ngờ tới chuyện tàn khốc xảy ra trong căn phòng kia.

 

Ông chủ Đường Hùng của ông đang ngất xỉu trong văn phòng, còn Khưu Lâm thì núp trong một góc quan sát hành tung của Lão Từ.

 

Cuối cùng, khi Lão Từ nói xong về sự tình của gia đình, thì mới nhận ra mình đang đi cùng ông chủ đi khám bệnh, liền vội vàng chạy tới. Lúc này Khưu Lâm vội vàng chạy ra ngoài giả bộ kinh ngạc hỏi: “ƠI Lão Từ, sao ông lại ở đây?”

 

Lão Từ thực sự kinh ngạc khi gặp Khưu Lâm ở đây, vội vàng nói: “Đường tổng chiều nay có chút không khỏe. Tôi cùng ngài ấy đến kiểm tra xem sao.”

 

“Kiểm tra? Ông ấy bị sao vậy? Có gì không khỏe sao?”

 

Khưu Lâm ngay lập tức giả vờ quan tâm.

 

“Chủ tịch Đường thấy hoa mắt chóng mặt.

 

ÀI Ngài ấy đang ở trong văn phòng! Còn phu nhân, người bị sao vậy?”

 

“Tôi vừa từ phía trước kiểm tra sức khỏe một chuyến, sao ông không cùng ông ấy đi vào trong?”

 

Khưu Lâm lập tức nghĩ tới đề tài liên quan đến ông, để cho Lão Từ đi vào phòng làm việc chậm một chút.

 

“Gia đình có chút chuyện.”

 

Lão Từ khó nói.

 

“Mỗi gia đình đều có chuyện khó để nói ra, anh là một người tốt như vậy, trong nhà còn có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?”

 

Khưu Lâm tiếp tục tìm chủ đề nói chuyện.

 

“Chuyện về con rể tôi, thôi không nhắc tới nữa, một lời khó có thể nói hết! Phu nhân, hay là chúng ta đi xem Đường tổng đi!”

 

Lão Từ nghĩ đến Đường Hùng.

 

“Được rồi! Chúng ta đi xem xem ông ấy!”

 

Khuôn mặt Khưu Lâm căng thẳng khi bà quay trở lại, khi sắp đến phòng làm việc của Lý Đức bà ta hét lớn một tiếng: “Lão Đường, lão Đường… ông có ở đó không?”