Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 303




Sự kiềm chế kiêu hãnh của anh dường như sụp đồ, khi anh gặp người phụ nữ  này.

 

Bởi vì dục vọng trong thân thể, ánh mắt anh trở nên vô cùng trầm tĩnh, sâu thẳm phức tạp.

 

Tô Hi cảm giác được anh đang nhìn cô chằm chằm, không khỏi quay đầu, chạm vào mắt anh, những thứ trong mắt anh rõ ràng khiến cô vừa nhìn đã hiểu.

 

Cô lập tức đỏ mặt tía tai, quay lưng lại: “Mau đi tắm đi! Nếu không sẽ bị cảm lạnh.”

 

Thân thể Ôn Lệ Thâm cũng không yếu như vậy, nhưng anh có thói quen sạch sẽ.

 

Anh phải tắm rửa mới chịu được, đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

 

Tô Hi giật mình, Ôn Lệ Thâm bước tới mở cửa. Người tới chính là trợ lý, đang đem quần áo sạch từ trên xe đến để anh thay.

 

Sau khi nhận lấy, anh liền chặn ánh mắt tò mò của người trợ lý ở ngoài cửa.

 

Tô Hi quay đầu nhìn anh xách một túi quần áo, sau đó thấy anh trực tiếp chọn một chiếc quần lót màu đen từ bên trong, rồi bước vào phòng tắm.

 

Tô Hi vội vàng dời tầm mắt, giả vờ như không nhìn thấy.

 

Lúc Ôn Lệ Thâm đi tắm, Tô Hi tò mò nhìn vào túi quần áo, chỉ có duy nhất một bộ quần áo của anh. Cô mở tủ ra, nghĩ sẽ có đồ phụ nữ để thay, nhưng trừ một dãy áo choàng ngủ thì không còn gì nữa.

 

Cô không khỏi thất vọng, chán nản, vội vàng khoác thêm một chiếc áo ngủ bên ngoài chiếc khăn tắm đang quấn chặt, coi như có hai lớp bảo vệ.

 

Sau hơn mười phút, Ôn Lệ Thâm cũng mặc áo choàng tắm đi ra, anh nhìn bóng dáng cô gái đang đứng trên ban công, với mái tóc dài được gió đêm sấy khô, thì hơi khựng lại.

 

Anh Không Kén Chọn Dưới ánh đèn rực rỡ, cô như một âm hồn với mái tóc dài tung bay trong gió, kéo theo một bóng đen mảnh mai, thon dài.

 

Khi Tô Hi nghe thấy tiếng anh đi ra, không khỏi quay đầu lại, phát hiện anh đang đứng ở ngưỡng cửa bên cạnh ban công, ôm cánh tay, nghiêng người chăm chú nhìn cô.

 

Tô Hi vừa trải qua một cú ngã, túi xách của cô ấy không biết rơi đâu, cũng may trong túi chỉ có điện thoại di động và son môi, không có gì quan trọng.

 

“Vừa rồi cảm ơn anh!”

 

Tô Hi nghiêm túc cảm ơn.

 

“Cảm ơn thế nào?”

 

Ôn Lệ Thâm híp mắt, ánh mắt khóa chặt cô.

 

Đôi mắt trong veo ngập nước của Tô Hi hơi mở to, cô nói cảm ơn còn chưa đủ sao? Cần phải dùng hành động để cảm ơn? Nhưng ai bảo anh cứu cô? Anh muốn thế nào thì cô cảm ơn như thế!

 

“Vậy anh muốn cảm ơn thế nào?”

 

Tô Hi chỉ đành nghe ý kiến của anh rồi lại tính tiệp.

 

Ngữ khí này của cô khiến khuôn mặt tuần tú của người đàn ông hiện lên một tia ấm áp mơ hồ, đôi môi mỏng khẽ câu lên: “Có phải chỉ cần tôi nói ra cách cảm ơn, cô sẽ làm như vậy không?”

 

Tô Hi lập tức nghe ra có mối nguy hiểm Ä z . HA 2 ˆ^ ân chứa trong giọng điệu của anh, cô nhanh chóng thay đổi lời nói: “Hay ngày mai tôi mời anh đi ăn cơm?”

 

“Cô còn nợ tôi mười bữa.”

 

“Vậy thì thêm một bữa đi.”

 

Tô Hi vội nói.

 

Trong đáy mắt Ôn Lệ Thâm lóe lên một tia tính toán phức tạp, ánh mắt hiện lên một tia kiên định: “Đêm nay ở bên cạnh tôi, xem như là cảm ơn.”

 

Tô Hi sợ tới mức bám chặt vào lan can bên cạnh, tức giận nhìn anh: “Anh Ôn, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi. Cho dù anh có cứu tôi đi chăng nữa thì cách trả ơn của  tôi cũng không như anh nghĩ.”

 

“Vậy cô nghĩ tôi muốn cô làm gì?”

 

Ôn Lệ Thâm cân nhắc, cười hỏi.

 

Ý từ chối trên mặt Tô Hi càng lộ rõ: “Cho dù là anh có ơn cứu mạng, nhưng tôi cũng sẽ không bán rẻ thân thể mình để cảm ơn.”

 

“Có phải cô nghĩ nhiều rồi không? Ý tôi là cô ở cùng, đồng hành ở bên, làm bạn đồng hành về mặt tinh thần, không phải đồng hành về thể xác!”

 

Ôn Lệ Thâm lập tức lạnh lùng phản bác lại cô.

 

Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Hi trực tiếp đỏ bừng, anh… vừa rồi rõ ràng anh đã lừa cô, để cô nghĩ là ý kia, lúc này lại thật sự phủ nhận? Người đàn ông này cố ý đùa giỡn cô? “Ý anh là về mặt tinh thần?”

 

Tô Hi lắp bắp hỏi lại.