Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 252




Hình Liệt Hàn nheo đôi mắt sâu thẳm, nhíu mày có chút không vui: “Em có cần phải sợ hãi thế này không? Anh còn chưa làm gì em mà.”

 

“Sao anh lại vào phòng tôi ngủ?” Đường Tư Vũ lên án.

 

Hình Liệt Hàn lại nằm xuống với tư thế thoải mái: “Anh quen ngủ với em rồi.”

 

Đường Tư Vũ không nói nên lời, cô nhìn lướt qua thời gian, vẫn còn sớm, bảy giờ sáng, con trai chắc còn chưa thức dậy.

 

Đường Tư Vũ nhớ tới cái gì đó, liền trèo lên giường, đưa tay sờ trán anh, không sốt nữa rồi, thân nhiệt bình thường.

 

Hình Liệt Hàn cảm nhận được sự quan tâm của cô, trái tim anh ấm áp vô cùng.

 

Mặc dù người phụ nữ này vẫn như con nhím xù lông để ngăn anh chạm vào cô, nhưng trong cuộc sống, cô đã bắt đầu lo lắng, chăm sóc cho anh.

 

Hình Liệt Hàn ăn sáng rồi đến công ty, còn Đường Tư Vũ nhận được điện thoại của Tô Hi, cô liền chuẩn bị đưa con trai đi dạo.

 

Khi Tô Hi lái xe đến đón cô, mới phát hiện, Hình Liệt Hàn và Ôn Lệ Thâm sống trong cùng một tiểu khu dành cho những người giàu có, hơn nữa biệt thự của hai người lại là mỗi người chiếm một bên quả đồi.

 

Nhớ đến lần trước Ôn Lệ Thâm săn sóc mình, Tô Hi cảm thấy da đầu tê dại. Sau cuộc gọi đó, người đàn ông này không gọi lại nên cô đương nhiên cũng ngại liên lạc với anh ta.

 

Tô Hi thường có cảm giác cô và người đàn ông này sẽ không bao giò gặp lại nhau, và sẽ không bao giờ xuất hiện cùng lúc.

 

Ba người đi đến một nhà hàng ăn cơm, buổi chiều thì đi đến khu vui chơi trẻ em có quy mô tương đối lớn. Lúc này phụ huynh các bé cũng có thể vừa uống nước vừa chờ bọn trẻ.

 

Tô Hi và Đường Tư Vũ cũng để bọn nhỏ tự do, có thể trò chuyện riêng tư.

 

“Tư Vũ, cậu và Hình Liệt Hàn ở cùng một phòng, cậu không có ý nghĩ gì với anh ấy sao?” Tô Hi tò mò dò hỏi.

 

Đường Tư Vũ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó kiên quyết lắc đầu: “Sống qua ngày với anh ấy thì được, nhưng chuyện kia thì mình thật sự không có hứng thú.”

 

“Nhưng mà cậu cứ sống như vậy cùng anh ấy cả đời sao? Cậu nguyện ý, nhưng anh ấy chưa chắc đã bằng lòng! Anh ấy cũng chỉ là một người đàn ông bình thường thôi.” Tô Hi bô ba nói.

 

Đường Tư Vũ cho rằng vấn đề mà Tô Hi nói cũng rất thực tế, nhưng cô thực sự không biết phải làm thế nào.

 

“Cũng không còn cách nào, nếu anh ấy muốn tìm những người phụ nữ khác, mình không ý kiến.” Đường Tư Vũ bình tĩnh nói, nhưng sau khi nói xong, trong lòng lại tự hỏi, Hình Liệt Hàn thật sự sẽ †ìm người phụ nữ khác sao?

 

Buồi sáng hai ngày sau.

 

Một chiếc xe hơi màu trắng đậu trước cửa biệt thự của Hình Liệt Hàn, Hình Nhất Nặc bước xuống từ ghế phụ. Người lái xe là Ôn Lương Diệu. Anh bước xuống giúp cô lấy hành lý từ trong cốp xe ra.

 

“Nhất Nặc, em không được bỏ bê bài vở trong kỳ nghỉ hè đâu, anh đã mua cho em hai cuốn sách bài tập, có thời gian em hãy luyện tập đi nhé.” Ôn Lương Diệu nói với cô gái có vẻ ngoài ung dung, thư thái đứng bên cạnh.

 

“Em biết rồi!” Hình Nhất Nặc mỉm cười, sảng khoái đồng ý.

 

Nhưng Ôn Lương Diệu biết rằng cô nhóc này rất ham chơi, vốn dĩ sẽ không để tâm vào việc học hành!

 

“Xem ít chương trình giải trí của các minh tỉnh, đọc nhiều sách hơn, ăn ít đồ ăn vặt thôi, và uống nhiều nước vào.” Ôn Lương Diệu nói liên tục không nhịn được.

 

Hình Nhất Nặc nhìn anh, mỉm cười: “Anh Lương Diệu, tại sao anh lại quan tâm đến em hơn mẹ em vậy!”

 

Khuôn mặt tuấn tú của Ôn Lương Diệu hơi đỏ lên. Anh nghiêm nghị nói: “Anh không muốn tất cả công sức của mình bị bỏ dở giữa chừng. Thành tích lần này của em so với lần trước tốt hơn một chút rồi.”

 

“Được rồi! Em nghe lời anh là được chứ gì.” Hình Nhất Nặc ngoan ngoãn trả lời, sau đó vui mừng nói: “Cuối cùng, lần này có thể nói là đã qua được môn toán rồi.

 

Thật là khó có được mà.”

 

Ôn Lương Diệu thật sự không nhịn được, muốn cười lên: “Nếu em muốn thi vào trường đại học tốt một chút thì thành tích này còn quá thấp.”

 

“Nhưng em đã tiến bộ hơn rồi!” Hình Nhất Nặc nghiêng đầu cãi lý. Đồng thời, cô bỗng mang vẻ mặt đau khổ nói: “Nhưng thầy em đột nhiên bị bệnh nặng. Thầy nói với chúng em rằng, có thể năm sau thầy sẽ không dạy chúng em nữa, vì thầy sẽ nghỉ một năm. Cả lớp chúng em đã quyên góp tiền xong rồi “

 

Ôn Lương Diệu hơi giật mình: “Thật à?”

 

“Vâng! Hôm qua lúc đến nhận bảng thành tích, thầy mới nói. Chúng em lập tức tổ chức quyên góp. Mặc dù em không học các tiết của thầy nhưng cũng không muốn thầy bệnh.” Hình Nhất Nặc cắn môi nói.

 

“Được rồi! Nếu các em đã góp tiền rồi, thầy nhất định sẽ khỏi bệnh thôi. Đừng lo lắng, đi bám chuông cửa đi! Anh về đây, tận hưởng kỳ nghỉ hè đi, nhưng em cũng đừng chỉ lo ăn uống chơi bời thôi đó.”

 

Hình Nhất Nặc gật đầu: “Vâng! Nhưng em hy vọng giáo viên môn toán tiếp theo sẽ là một anh chàng đẹp trai. Như vậy em sẽ chăm chỉ, nghiêm túc học hơn.”