Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 21: Mẹ Chồng Đến




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Ông nội, ông suy xét lại đi, ông nội, cháu biết lỗi rồi, cháu thật sự biết lỗi rồi, ông không thể cứ quyết định mau chóng như vậy mà.." Thịnh Dư Khải tiến lên xin tha thứ nhưng dù anh ta có nói gì, ông cụ cũng không muốn nghe nữa.

Biệt thự bên bờ biển của Thịnh Hàn Ngọc.

Thời Du Huyên nhét máy tính vào lại bên trong con gấu bông, đứng lên duỗi mạnh cái eo mỏi nhừ, bận rộn ba ngày, cuối cùng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ!
Có thể hoàn thành thuận lợi như vậy, cũng nhờ mấy ngày nay Thịnh Hàn Ngọc không ở đây.

Chỉ cần không có anh ở đây thì sẽ không có người quấy rầy cô, ngoại trừ thời gian một ngày ba bữa xuất hiện ở phòng ăn, thời gian còn lại Thời Du Huyên đều trốn trong phòng dù làm gì cũng không có người làm phiền.

Không có người quấy rầy vốn là trạng thái mà Thời Du Huyên cho rằng lý tưởng nhất nhưng bây giờ lý tưởng trở thành hiện thực, cô lại không vui vẻ như trong tưởng tượng.

Trong lòng luôn có cảm giác trống trải không nói nên lời, không biết vì sao.

Hôm đó Thịnh Hàn Ngọc quay về một lần rồi lại rời đi như cơn gió, như nơi này không phải là nhà anh, mà là khách sạn!
Người đàn ông kia lại đột nhiên xông vào trong trí óc, Thời Du Huyên lắc lắc đầu, muốn vứt người trong đầu kia ra.

Tuy hai người mang tiếng vợ chồng nhưng vốn không phải vợ chồng thật sự.

Nghiêm túc mà nói thì không gặp nhau được mấy lần, Thời Du Huyên không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy anh tim mình đều sẽ đập nhanh hơn.


Không thấy được thì cứ nhớ, cô vỗ vỗ mặt mình, nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu: "Thời Du Huyên, sớm muộn gì cũng có một ngày mày phải rời khỏi nơi này, người đàn ông lạnh như bằng kia có cái gì tốt, đứng có hồ đồ, biết chưa?"
"Bíp bíp..."
Tiếng còi ô tô cắt ngang suy nghĩ của cô, cô quay đầu nhìn sang, một chiếc BMW X5 màu trắng tiến vào tầm mắt của Thời Du Huyên, chiếc xe nhanh chóng dừng lại, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp từ bên trong bước ra.

Quản gia vội vàng đi ra đón tiếp: "Bà chủ, sao bà lại tới đây?"
Vương Dĩnh Chi liếc mắt nhìn quản gia một cái, giọng điệu không vui: "Lời này của bà ý là tối không thể tới chỗ con trai tôi ở sao?"
Quản gia lập tức xin lỗi, giải thích: "Bà chủ hiểu lầm rồi ạ, ý tôi không phải vậy..."
"Được rồi, đừng có đứng trước mặt tôi nói dông dài, Hàn Ngọc đâu? Đưa tôi đi gặp nó".

Trái ngược với dáng vẻ nhát gan ở nhà, thái độ Vương Dĩnh Chi với quản gia của con trai cực kỳ kiêu căng.

Quản gia nói: "Cậu chủ không có ở đây ạ.”
Vương Dĩnh Chi nghe thấy không có ở đây thì lập tức nổi giận, giọng điệu vút cao, giọng nói the thé gào lên: "Không có ở đây? Không ở đây còn không chạy đi tìm nhanh đi? Bà là người chết à? Nhà chúng tôi chi nhiều tiền như vậy mời bà đến làm bà nội à? Một quản gia nhỏ nhỏ hình như vai vế còn lớn hơn cả tôi, người biết thì nói bà là người làm của nhà chúng tôi, người không biết còn tưởng rằng bà là mẹ của Hàn Ngọc..."
Hai tay bà ta chống hông đứng mắng trong sân, quản gia biết cái tính nết bà ta ra sao, không phải sợ nhưng vì nể mặt Thịnh Hàn Ngọc nên không chấp nhặt với bà ta.

"Được rồi, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu chủ."
"Gọi điện thoại cái gì mà gọi điện thoại?"
Vương Dĩnh Chi ngăn cản: "Bà có ngu không vậy? Tôi thấy không phải bà bị ngu mà là bà già lẩm cẩm, nếu điện thoại của Hàn Ngọc có thể gọi được thì tôi đã gọi từ sớm rồi còn đến lượt bà chắc?"
Trong lòng quản gia nói: Bà gọi không được là vì cậu chủ đã chặn bà rồi.


Trong lòng có thể nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại nói cầu khác: "Hay là để tôi đi ra ngoài tìm?"
12.

"Ừ, đi đi." Giờ Vương Dĩnh Chi mới hài lòng.

Ở biệt thự nhà họ Thịnh, có ông Thịnh, em chồng, trước giờ Vương Dĩnh Chi đều không thể thẳng sống lưng mà nói chuyện.

Tuy Bách Tuyết là vợ của em chồng nhưng nhà mẹ đẻ cũng có thể lực, mạnh hơn nhà mẹ đẻ của bà ta không ít.

Vì thế từ khi Bách Tuyết vào cửa, bà ta rất tự giác để em dâu chèn ép, hơn nữa sau đó mẹ chồng cũng thích Bách Tuyết hơn một chút, chồng không biết cố gắng, bà ta lại càng bị chèn ép kịch liệt.

2
Nhưng ra ngoài thì khác, nơi này là nhà của con trai bà ta, bà ta đến đây tức bà chủ là lẽ đương nhiên!
Thời Du Huyên đứng sau rèm cửa sổ, hết thảy chuyện xảy ra trong sân đều được thu hết vào mắt, cô lấy tay giữ miệng mới ngăn được không cười ra tiếng, không thể ngờ Thịnh Hàn Ngọc cao ngạo lạnh lùng thế mà lại có một người mẹ ngốc như vậy?
Là mẹ ruột sao?
Không đợi Thời Du Huyên cười nhạo xong, rất nhanh đã phát hiện ra chiến hóa đốt tới người mình rồi.


Vương Dĩnh Chi vừa vào phòng khách đã bắt đầu gân cổ lên gọi: "Kẻ ngốc, Thời Du Huyên, cô ra đây cho tôi!"
Bà ta nghe nói con trai cưới một kẻ ngốc, đã định đến xem từ sớm nhưng ông cụ không cho hai vợ chồng họ gặp, nên bà ta vẫn luôn không dám đến.

Chỉ là hôm nay Vương Dĩnh Chi mang theo nhiệm vụ tới đây, bà ta định sẵn tiện ra oai phủ đầu với kẻ ngốc kia cũng không phải chuyện gì lớn!
Giờ bà ta cũng là mẹ chồng của người ta, những cơn giận năm đó mẹ chồng trút lên người bà ta, Vương Dĩnh Chi chuẩn bị trả cả vốn lẫn lời lên người cô vợ ngốc của con trai.

Thời Du Huyên lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, đến phòng cho khách tìm một góc trốn vào.

Hóng hớt là một chuyện, để lửa nóng lan tới người mình lại là chuyện khác!
Mẹ Thịnh Hàn Ngọc rõ ràng tới để vạch lá tìm sâu, cô sẽ không đi rước xui xẻo vào lúc này.

071
Tưởng tượng của Thời Du Huyên không sai, chỉ là cô xem nhẹ "năng lực" của người này.

Vất vả vài thập niên mới có thể tìm được một người để ức hiếp, Vương Dĩnh Chi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy!
Lùng sục từng ngóc ngách lầu trên lầu dưới, rốt cuộc bà ta cũng lôi được Thời Du Huyên từ trong một góc ra.

Tuy rằng trước đó chưa từng thấy mặt nhưng để nhận ra Thời Du Huyên cũng không khó, người giúp việc ở đây đều mặc đồng phục, mà một cô gái không mặc đồng phục lại cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt to tròn lấp lánh, chắc chắn không sai, đây hẳn là kẻ ngốc mà ông cụ bảo con trai cưới.

Hiếm khi bà ta thông minh được một lần, đoán hoàn toàn chính xác.

"Cô chính là Thời Du Huyên?" Vương Dĩnh Chi từ trên cao nhìn xuống, trong ánh mắt tràn đầy soi mói.


"Ừ." Thời Du Huyên đáp lại.

Chợt Vương Dĩnh Chi không có dấu hiệu nào lại vặn lỗ tại cô: "Cô trốn cái gì, tại cô bị điếc à? Vừa rồi tôi gọi cô lớn như vậy, cô không nói tiếng nào, cô đang chơi đùa với tôi à."
“Đau, đau quá!"
Thời Du Huyên cảm thấy tại mình sắp bị người phụ nữ này vặn rớt, đau đến chảy nước mắt.

Cô duỗi tay chụp lấy cổ tay của Vương Dĩnh Chi, vừa mới dùng sức đã đổi thành người kia kêu la om sòm: "Buông tay, đau, cô hay lắm, mẹ chồng cô cũng dám đánh? Thứ ngỗ nghịch bất hiếu, tôi đánh chết cô!"
Bà ta giương tay đánh mạnh về phía mặt Thời Du Huyên, Thời Du Huyên rụt đầu ra sau nó đi, bàn tay của Vương Dĩnh Chi vỗ mạnh lên tường, đau như thể bị gãy rồi vậy!
"Ui da, đau chết tôi rồi."
Vương Dĩnh Chi không đánh được, thẹn quá hóa giận, chân đá lên - lần này lại đá trật!
Chân mang dép lê đá vào góc bàn, bà ta trợn tròn mắt, ôm lấy chân đau, cái chân còn lại nhảy vòng vòng tại chỗ.

Thời Du Huyên linh hoạt trốn tránh, miệng cũng không rảnh rỗi liên tục xin tha nhưng trên người không bị đánh trúng miếng nào.

"Đau quá, con đàn bà chết dẫm mày đừng trốn."
Một người đuổi, một người trốn!
Vương Dĩnh Chi lớn tuổi, vốn không nhanh nhẹn bằng Thời Du Huyên, vài lần đánh người không được ngược lại làm mình bị thương, đuổi theo Thời Du Huyên đến cổng lớn biệt thự đã mệt đến mức thở hồng hộc, thở không ra hơi.

"Mày, mày cút cho tao, vĩnh viễn đừng trở về!" Bà ta một tay chống nạnh một tay chỉ vào Thời Du Huyên, nghiến răng nghiến lợi.

.