Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 2090




“Tôi không thích ăn lắm.” Bạch Hạ cười một tiếng.

 

“Ăn ngon mà, sầu riêng ở đây còn đặc biệt thơm, lại tươi mới, mỗi tháng tôi đều đến đây mua máy trái, lần sau cô cũng mua thử xem.” Đỗ An Kỳ vô cùng quen thuộc nơi này.

 

Bạch Hạ cười nói: “Tôi sợ mua về Hình Nhất Phàm sẽ không chịu nỗi.”

 

Đỗ An Kỳ phì cười: “Đúng vậy! Đại soái ca như Hình Nhất Phàm chắc là sẽ không ăn sầu riêng đâu!”

 

Bạch Hạ cũng buồn cười: “Để tôi thử hỏi anh ấy xem.”

 

Bạch Hạ cũng thử tưởng tượng ra hình ảnh Hình Nhất Phàm ăn sầu riêng, thiếu chút nữa thì phì cười Hai người vừa nói chuyện vừa đi về hướng tiểu khu, mà lúc này bên con đường nhỏ xanh xanh cũng không có một bóng người.

 

Bạch Hạ và Đỗ An Kỳ càng lúc càng đi tới gần vị trí của Uông Tuyền và thủ hạ, Bạch Hạ thấy phía xa xa có người đàn ông đang hút thuốc lá nói chuyện phiếm, cô chủ động tránh về phía Đỗ An Kỳ.

 

Uông Tuyền nhìn bọn họ càng tới càng gần, gã lập tức vờ: như lạc đường, hỏi đường hai cô gái.

 

“Tiểu thư, cho hỏi một chút, tôi đi giao hàng, xin hỏi cửa nam ở khu vực này đi thế nào! Tôi không tìm được.”

 

Đỗ An Kỳ ở khu này đã lâu, cô hiền lành trả lời: “Cửa nam không ở bên này! Máy anh phải đi về phía đông, cửa nam hơi lệch, mọi người hỏi bảo vệ là được.”

 

Ánh mắt Bạch Hạ quan sát đến người bên cạnh Uông Tuyền, thấy cánh tay gã có hình xăm, cô không khỏi cảnh giác, cô dắt tay Đỗ An Kỳ nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi không có nhiều thời gian.”

 

Đỗ An Kỳ bị Bạch Hạ dắt đi, ánh mắt Uông Tuyền lập tức hướng tới hai thủ hạ đã chờ từ lâu, để mỗi người họ không chế một người đưa lên xe.

 

Bạch Hạ bởi vì từng sống một mình ở nước ngoài ba năm, cộng thêm đã sống độc lập từ nhỏ, cô luôn mẫn cảm với nguy hiểm, mẫn cảm hơn nhiều so với Đỗ An Kỳ, khi cô nhìn thấy hai gã đàn ông chuẩn bị cản đường của mình, Bạch Hạ liền dắt theo Đỗ An Kỳ muốn đi nhanh hơn: “An Kỳ, bọn họ là người xấu, chạy!”

 

Đỗ An Kỳ ngắn ra, mà lúc này, một người đàn ông xăm trỏ đưa tay lên che miệng cô, trên tay là tắm vải đã tắm sẵn thuốc mê, trước mặt Bạch Hạ cũng là một người đàn ông cường tráng, anh bám vào vai cô, đưa vải thưa lên muốn che miệng cô đi.

 

Bạch Hạ lắc lắc bả vai, muốn thoát khỏi tay người đàn ông này, nhưng lực tay của anh rất lớn, tắm vải đã bít trên gương mặt ôc, Bạch Hạ hốt hoảng, cô vội kêu lên với Đỗ An Kỳ: “An Kỳ, sầu riêng.” Lời này khiến cho người cũng đang bị khống chế là Đỗ An Kỳ đột nhiên tỉnh táo lại, cứ như thế, hai cô gái cầm trái sầu riêng vừa mới mua, ném vào hai người đàn ông, vỏ sầu riêng sắc nhọn làm họ sợ đến biến sắc, vội vàng né tránh, nếu quả sầu riêng này thực sự ném xuống, vậy thì sợ rằng mặt dày mấy cũng phải nát.

 

Bạch Hạ và Đỗ An Kỳ tìm được đường thoát thân, nâng sầu riêng trong tay lên đâm vào ngực người nọ.

 

Uông Tuyền thấy bên mắt mình choáng váng, gã đứng ở cửa xe chờ tiếp ứng, nghĩ rằng chỉ hai cô gái này thì rất dễ dàng khống chế, nào ngờ họ cũng không phải người dễ chọc. Đỗ An Kỳ còn mạnh hơn, trong tay cô cầm trái sầu riêng, ném liên tiếp hai người đàn ông, lại lớn tiếng mắng nhiếc, nhìn thấy Bạch Hạ đang trong tay người đàn ông kia, cô lại lấy sầu riêng ném về phía đó, người đàn ông biến sắc, vội vàng né tránh.

 

Bạch Hạ và Đỗ An Kỳ lần nữa nắm lấy tay nhau, chạy như điên về phía tiểu khu, ở đó có bảo vệ, là nơi an toàn nhất.

 

Hai cô gái chạy rất nhanh, hai người ở sau muốn đuổi theo, Uông Tuyển hỗn hển nói: “Đừng đuồi nữa, lên xe đi.”

 

Bạch Hạ và Đỗ An Kỳ chạy tới cửa bảo vệ, sau lưng thấy người xấu không đuổi tới nữa, Đỗ An Kỳ lập tức kể lại nguy hiểm vừa rồi. Bảo vệ vội phái hai người đi kiểm tra, chỉ thấy xe đã rời đi rồi, mà trên đất còn hai quả sầu riêng là chứng minh cho những gì cô nói.

 

*Bạch Hạ, cô không sao chứ? Có bị thương ở chỗ nào không?” Bạch Hạ chẳng qua chỉ bị quả sầu riêng làm cho tay sưng đỏ lên, nhưng đối với cô mà nói, sống sót qua chuyện này thì đây chỉ là vết thương nhỏ.

 

Mới vừa rồi nếu thực sự bị chúng đưa lên xe thì không biết sẽ là kết quả gì.

 

“Tôi không sao, may mà cô mua hai quả sầu riêng, nếu không, chúng ta nhát định không đánh lại nổi chúng.” Bạch Hạ thực sự cảm kích vì chuyện này.

 

Đỗ An Kỳ cũng mừng vì hôm nay mình đã mua sầu riêng, cô thở phào nhẹ nhõm nói: “Đúng vậy! Mà những người đó là ai thế? Lại công khai uy hiếp chúng ta, người xấu bây giờ sao mà lớn gan thê.”

 

Bạch Hạ vẫn còn sợ hãi, nhưng còn may, bây giờ họ an toàn.

 

“Anh bảo vệ, nhất định các anh phải điều tra cẩn thận, đám người xấu đó chuyên bắt cóc phụ nữ trẻ em, tiểu khu của chúng ta nhát định không thể để xảy ra chuyện này đâu.” Đỗ An Kỳ bảo bảo vệ phải tăng cường quản lý khu này.

 

“Chuyện này chúng tôi sẽ thông báo cho cơ quan cảnh sát gần nhát, để họ điều tra.” Bảo vệ cũng không hề coi nhẹ chuyện này, nhìn dáng vẻ vừa rồi của các cô cũng không giống là giả. Hai quả sầu riêng đã bị ném đi, nhưng lúc này họ cũng chẳng muốn đi mua lại, Đỗ An Kỳ hỏi Bạch Hạ: “Hình Nhất Phàm có ở nhà không? Cô bảo anh ấy về nhà chăm sóc bảo vê cô đi, bọn người xấu bây giò thật đáng sợ, không thì về nhà tôi đi! Ba mẹ tôi có nhà.”

 

Bạch Hạ cũng không dám coi thường, cô gật đầu: “Được, vậy tôi về nhà cô trước, một lúc nữa rồi gọi điện cho Hình Nhất Phàm sau, hôm nay anh ấy có việc.” Bạch Hạ cũng không muốn đi một mình.