Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1982




Bùi Nguyệt Hoàng ít khi xuống khu này, mà cô lại như bà hoàng cao cao tại thượng, quyết định mọi chuyện của tập đoàn Bùi thị.

 

Cuối cùng Bùi Nguyệt Hoàng cũng thấy Lam Thiên Thần trong một phòng làm việc, anh đang chăm chú xem tài liệu, không nhận ra cô ở ngoài cửa sổ thủy tinh.

 

Ánh mát Bùi Nguyệt Hoàng hơi híp lại, thấy người đang ông chỉ xem tài liệu, gương mặt đẹp không chê vào đâu được, áo sơ mi trăng sạch sẽ, dáng người dong dỏng cao, ngồi ở đó, mê người như bức tượng điêu khắc.

 

Tim cô không biết thứ gì gõ lên, cô khoanh tay, nhất thời không thể rời mắt.

 

Cuối cùng Lam Thiên Thần cũng nhận ra có cặp mắt ngoài cửa sổ đang nhìn anh, anh quay đầu nhìn ra cửa sỏ.

 

Vừa nhìn môi mỏng anh đã cong lên. Anh đứng dậy bước ra ngoài, lúc anh kéo cửa, nói với người phụ nữ ở ngoài: Sao không vào?”

 

“Tôi chỉ theo dõi công ty theo tiến độ thôi, cậu cứ làm đi.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng không muốn thừa nhận tới xem anh.

 

Lam Thiên Thân híp mắt hỏi: “Thật sao? Tôi còn nghĩ em tới thăm tôi.”

 

Nói xong, gương mặt đẹp trai tỏ vẻ thất vọng, anh dựa cửa, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.

 

Bùi Nguyệt Hoàng ho nhẹ một tiếng: “Có gì không ổn không?”

 

“Có chứ, tôi vừa hay không biết hỏi ai, Bùi tổng muốn giải thích cho tôi không?” Lam Thiên Thần hỏi cô.

 

Đương nhiên Bùi Nguyệt Hoàng không bao giờ từ chối việc công, cô gật đầu, bước vào từ bên cạnh anh.

 

Lam Thiên Thần đóng cửa, đồng thời anh cũng chỉnh lại rèm che ở cửa sổ, để người ngoài không nhìn vào trong được.

 

Ánh mắt Bùi Nguyệt Hoàng liếc qua, không khỏi buồn cười: “Cậu đóng cửa sổ làm gì?”

 

“Tôi không mong người khác dò xét chúng ta.” Lam Thiên Thần nói thẳng: “Đương nhiên tôi thì không sao, chỉ sợ hỏng thanh danh em.”

 

“Tổn hại thanh danh gì?”Bùi Nguyệt Hoàng hỏi ngược lại.

 

“Em không biết lời đồn công sở đáng sợ ra sao đâu, nhỡ’ đâu người khác nghĩ chúng ta có quan hệ khác, em bảo họ sẽ nói thế nào?”

 

“Nói thế nào?”

 

“Chắc là nói tôi là bồ của em, hoặc là bạn tình.” Ánh mắt Lam Thiên Thần nhìn cô ẩn ý.

 

Mặt Bùi Nguyệt Hoàng khẽ nóng lên, cô nghiêm túc nói: “Ai dám nói linh tỉnh?”

 

“Thật ra tôi cũng không muốn bị người ta đồn đoán, vì vậy sau này ở trong công ty, chúng ta cứ giữ khoảng cách đi.”

 

Lam Thiên Thần nói.

 

Điều này khiến Bùi Nguyệt Hoàng không biết nói gì: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không vô cớ tới gặp cậu.”

 

Lam Thiên Thần nói xong, ngồi xuống lấy một phản tài liệu ra: “Liên quan tới phiên tòa của công ty em và tập đoàn Trí Thắng, tôi có hơi không hiểu, có thể hỏi em không?”

 

Bùi Nguyệt Hoàng ngồi xuống, liếc mắt nhìn tập tin khởi tố, sắp mặt cô trầm xuống: “Là lần cạnh tranh một tháng trước, tối phương cướp mắt nhãn hiệu bên tôi, tôi không phục nên khởi tố.”

 

“Tôi xem thử rồi, chứng cứ không đủ, vì vậy bên em không thể khởi tố.” Lam Thiên Thần nhìn cô, nhận ra được sự mạnh bạo không khuất phục trong linh hồn cô gái này.

 

“Cậu có cách tìm ra nhiều bằng chứng hơn không?” Bùi Nguyệt Hoàng nhìn anh.

 

Lam Thiên Thần nghĩ một lát nói: “Tôi sẽ cố gắng lấy lại nhãn hiệu này, nếu quả thật đối phương ra tay, chắc chắn là có sự bắt công với bên em.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng gật gù: “Cậu cố gắng là được, mỗi năm chúng tôi đều ra tòa khá nhiều.”

 

“Xót tôi hả?” Lam Thiên Thần cầm tập tin, che lại nửa mặt dưới, ánh mắt thâm thúy mê người dừng ở người phụ nữ đối diện, dưới sự thâm sâu thằm kín, một đôi mắt tinh khiết vô hại như vậy, nhưng khiến trái tim Bùi Nguyệt Hoàng loạn lên.

 

“Cậu là nhân viên của tôi, tôi không xót cậu làm sao được?” Bùi Nguyệt Hoàng vội đáp.

 

“À, hóa ra trong lòng em tôi chỉ là nhân viên công ty, là kiểu đãi ngộ thông thường. Tôi còn tưởng mình được ưu đãi nữa.” Lam Thiên Thần nói hơi thất vọng.