Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1957




Bạch Hạ cởi sạch đồ nhếch nhác, trực tiếp vặn nước, nước trên đầu lập tức chạy xuống, bởi vì quá nóng lòng mà quên kiểm tra nhiệt độ của nước, nước vừa chạy xuống vẫn rất lạnh.

 

“A…” Bạch Hạ bị lạnh làm cho giật mình, thấp giọng kêu lên.

 

Hình Nhất Phàm ở cửa nghĩ là cô bị ngã, vội vàng đầy cửa ra thì thấy cô gái đang đứng trong bồn tắm thủy tinh, trần trụi đứng đó, vừa nhìn thấy anh bước vào liền hoảng sợ xấu hỗ muốn trồn đi.

 

“Hình Nhất Phàm, anh vào đây làm cái gì?”

 

“Mau đi ra!”

 

Sao Bạch Hạ biết được anh sẽ xông vào chứ?

 

Hình Nhất Phàm nhìn chằm chằm vài giây, lập tức thở gấp, nhanh chóng đóng cửa đi ra ngoài.

 

Anh cô nén cười, cắn chặt đôi môi mỏng của mình, cô gái này có tình hét lên để cho anh vào sao?

 

Lúc này Bạch Hạ đang tắm dưới nhiệt độ nước ám, khuôn mặt xinh xắn đã đỏ bừng cả người, trời ơi! Đây là thủy tinh trong suốt! Bị anh nhìn thấy hết rồi!

 

Bạch Hạ xấu hỏ.

 

Hình Nhất Phàm tiếp tục đứng đợi ở cửa phòng, áo sơ mi đen và quần tây đen ôm vừa vặn, đôi chân dài thẳng tắp và mạnh mẽ, khuôn mặt quyền rũ quý phái.

 

Bạch Hạ tắm gần nửa tiếng, từ đầu đến chân đều tắm qua hai lần, sau đó tắt nước bước ra ngoài, lúc này mới phát hiện trong phòng tắm chỉ có khăn tắm, áo choàng ngủ treo bên ngoài rồi.

 

Bạch Hạ lấy khăn tắm lau qua, bọc lấy thân thẻ, tạm thời để tóc ướt chưa chải, ẩm ướt rối tung rối mù đẳng sau đầu, lộ ra một gương mặt trái xoan tinh xảo.

 

Làn da trắng nõn của cô được phản chiếu trong gương, tinh tế bên trong lộ ra một tia màu hồng, đã tắm rửa sạch sẽ, nhưng vẫn còn rất xấu hồ.

 

Bạch Hạ khẽ mở cửa, nghĩ muốn tìm một chiếc áo ngủ để mặc vào, nhưng lại không để ý, vừa lén lút bước ra thì đã thấy một người đàn ông dựa vào tường bên cạnh.

 

Hình Nhất Phàm nheo mắt nhìn cô gái trùm khăn tắm dưới ánh đèn.

 

*A…” Bạch Hạ giật nảy mình, dưới chân không mang giày, cô trượt chân.

 

Hình Nhất Phàm vội vàng duỗi tay ra, lúc cô hơi ngửa lên nhanh chóng tinh tế ôm cô vào ngực mình, đồng thời anh biết cô đang để chân trần, một giây sau, đem cô ôm lên.

 

Bạch Hạ sợ tới mức choàng tay qua cổ anh, vốn dĩ khăn tắm là thứ rất dễ rơi ra, sau khi quăng thế này, khăn tắm trước ngực cô tung ra.

 

Lúc Bạch Hạ phát hiện, lập tức cúi đầu xuống, hai cánh tay ôm chặt ngực vội vàng ra lệnh người đàn ông cúi đầu xuống: “Đừng có nhìn.”

 

Hình Nhất Phàm nghĩ những cái anh nhìn, anh đã nhìn qua một lần, và từ khi còn nhỏ anh có một ưu điểm, đó là trí nhớ của anh rất tốt.

 

“Anh đưa em đến giường, sấy khô tóc, néu không sẽ ngã bệnh.”

 

Hình Nhất Phàm nói xong, ôm cô vào lòng bước đến chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, khi Bạch Hạ được đặt xuống, cô lập tức chui vào chăn bông, còn cái đầu ướt nhẹp của cô đang được Hình Nhất Phàm cầm, Bạch Hạ nằm ngang thân thể, Hình Nhất Phàm đột ngột di chuyền, lấy chiếc khăn tắm cô quấn vừa nãy từ trong chăn ra và đặt dưới đầu để tránh cho mái tóc dài ướt đẫm của cô dính vào mép giường.

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Hạ lại lúng túng lần nữa, lúc này cơ thể cô nằm trong chăn bông, cô không mặc gì, cô nắm chặt chăn bông, lo lắng nuốt nước bọt.

 

“Anh sẽ tìm cho em một chiếc lược và một chiếc máy sấy tóc, đừng lộn xộn.”

 

Hình Nhất Phàm cố nhịn cười bước đi.

 

Coi như anh cho cô di chuyển lung tung, cô dám di chuyển sao?

 

Bạch Hạ nhìn trần nhà cảm giác khóc không ra nước mắt.

 

Đương nhiên cô không biết rằng vừa rồi chuyện cô bị đổ nước trái cây là do người ta có tình, cô chỉ nghĩ rằng là người phục vụ bắt cần.

 

Lúc này cô chỉ có thể thầm nói xui xẻo vậy.

 

Hình Nhát Phàm đến mang theo lược và máy sấy tóc, Bạch Hạ vẫn đắp chăn bông đến vị trí cổ, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt.

 

“Em không thấy mệt hả?”

 

“Thả lỏng, tin tưởng anh đi, anh sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”

 

Hình Nhất Phàm trầm giọng.