Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1846




Sắc mặt Hình Nhất Phàm đỡ hơn chút: “Không đau nữa.”

 

Anh đến bệnh viện để tháo chỉ vết thương, anh vẫn còn nhớ vẻ mặt đó của bác sĩ, dường như đang nghĩ, anh tìm bác sĩ ở đâu vậy? Vết khâu xáu như này?

 

“Sau này anh ra ngoài cẩn thận một chút, lớn như này rồi, cũng không phải trẻ con nữa mà đi đánh nhau.” Lần trước Bạch Hạ cũng không hỏi nguyên nhân anh đánh nhau, cô chỉ cho rằng anh nhìn ai đó không thuận mắt nên mới đánh nhau.

 

Hình Nhất Phàm đang uống nước suýt chút nữa vì câu nói này của cô mà phun ra ngoài, anh vội vàng đưa tay che miệng lại ho nhẹ.

 

Bạch Hạ quan tâm nhìn: “Anh sao vậy?”

 

“Cô cảm thấy tôi giống như đứa trẻ mà đi đánh nhau sao?”

 

Hình Nhất Phàm có chút phiền não nói.

 

“Vậy sao hôm đó anh lại bị thương?” Bạch Hạ hiệu kỳ hỏi.

 

“Là bị cáo trong vụ án âm thầm phái người giáo huấn tôi.”

 

Hình Nhất Phàm trả lời.

 

Bạch Hạ lập tức sợ đến mức thay đổi sắc mặt: “Cái gì?

 

Anh bị người khác ác ý đánh sao? Vậy có cần báo cảnh sát không?”

 

Hình Nhất Phàm không nhịn được ở trước mặt cô chứng minh năng lực của bản thân: “Tôi một đấu tám không thành vấn đề.”

 

Bạch Hạ trực tiếp đơ người, lấy một chọi tám! Lẽ nào tối hôm đó anh một mình đánh với tám người sao? Đột nhiên cô hiếu kỳ muốn hỏi vết thương của đám người đó như nào.

 

“Vậy anh đánh thắng rồi sao?” Bạch Hạ hiếu kỳ hỏi.

 

Hình Nhất Phàm nheo mắt, đáy mắt anh hiện lên tia giễu cọt: “Nếu như không phải bộ vest cứu tôi, bọn họ có thể làm bị thương tôi sao?”

 

Bạch Hạ lập tức nghĩ đến tối đó anh vội vàng đến tham gia buổi tiệc của công ty ba, lẽ nào hôm đó anh phải bàn chuyện rất quan trọng sao? Nhưng từ lúc anh xuất hiện cho đến lúc rời đi, đều không nói chuyện gì nhiều với ba mình!

 

“Vậy anh bị thương rồi, sao còn đi đến buổi tiệc! Trực tiếp đến bệnh viện là được mà!” Bạch Hạ lại hỏi.

 

Đột nhiên Hình Nhất Phàm không muốn nói chuyện nữa, nếu như nói tiếp cô sẽ đoán được nguyên nhân vì sao anh làm vậy.

 

“Sáng mai có thể tôi sẽ không hẹn cô ăn sáng được, mười một giờ trưa tôi sẽ gọi cô cùng cô về nhà ăn cơm.” Hình Nhất Phàm trực tiếp chuyển chủ đề.

 

Bạch Hạ nghe xong gật đầu: “Được, ngày mai tôi tự mình ăn sáng, còn có ngày mai tôi sẽ đến giúp anh quét dọn vệ sinh và giặt quần áo.

 

Hình Nhất Phàm thấy cô tự giác như vậy, khóe miệng không nhịn được nhéch lên.

 

Hình Nhất Phàm đi rửa bát đĩa, còn Bạch Hạ cho Đóa Đóa ăn, thời gian bất giác đến chín giờ, trong lòng Bạch Hạ còn có chút ngại ngùng.

 

Trời càng tối, bầu không khí trong phòng có chút mờ ảo.

 

“Cái đó, tôi về phòng trước, ngày mai gặp.” Bạch Hạ nói với vào trong phòng bếp rồi về nhà.

 

Bạch Hạ về đến nhà cũng bắt đầu nghĩ đến chuyện ngày mai, vì để ngăn không cho ba cô sau này sắp xếp cô đi xem mắt, ngày mai cô nhất định phải cùng Hình Nhất Phàm diễn thật tốt để cắt đứt suy nghĩ của họ.

 

Bạch Hạ trở về thư phòng, nhìn bình luận bên dưới truyện, cô biết hình mẫu nhân vật của Hình Nhất Phàm cực kỳ được yêu thích, khiến nhiều người hâm mộ muốn được gả cho một người đàn ông như vậy.

 

Bạn trai vừa đẹp trai, ấm áp lại vừa bá đạo.

 

Rất nhiều nhãn mác không thể xé hết ra để dán lên người nam chính, điều này khiến cho Bạch Hạ nghĩ rằng, chẳng phải những nhãn mác này cũng có trên người của Hình Nhát Phàm sao?

 

Đợi đã, Bạch Hạ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng!

 

Trong truyện tranh của cô rõ ràng ghi lại chuyện của cô và Hình Nhất Phàm! Hơn nữa dường như ngay cả đối thoại cũng sao chép y nguyên, không có chỉnh sửa, chỉ thay đi lại một số thiết lập, tại sao những độc giả đều cảm thấy nam chính yêu nữ chính rồi?

 

Bạch Hạ còn chưa có ý bắt đầu để cho nam chính theo đuổi nữ chính mà?

 

Đầu Bạch Hạ có chút mông lung, hơn nữa nữ chính là dựa vào hình mẫu của bản thân cô, thậm chí ngay cả tướng mạo cũng vẽ giống cô.