Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1797




Bạch Hạ nhẹ nhàng vô về Đóa Đóa, nhỏ giọng mắng: *“Đóa Đóa xấu xa, đều tại con.”

 

“Meo…” Đóa Đóa không biết chính mình đã làm sai điều gì.

 

Cảnh này vừa hay hiện ở trên kính, bị Hình Nhất Phàm nhìn thấy, anh không nhịn được nhếc miệng cười.

 

Điện thoại của Bạch Hạ vang lên, cô cầm điện thoại lên nhìn, là chủ biên, cô không dám chậm trễ bắt máy: “Alo!

 

Lão đại.”

 

“Bạch tiểu thư của tôi ơi, hôm nay co thể cập nhật sớm hơn một chút hay không vậy? Độc giả đang giục Chương mới kìa! Chuyện tranh lần này của cô hot lắm rồi, mọi người đều đang mong chờ nội dung đặc sắc tiếp theo đó!”

 

“Ò! Tôi sẽ cố gắng nhanh hết sức.” Bạch Hạ đáp.

 

Sau khi tắt máy, Bạch Hạ đặt Đóa Đóa lên ghế sofa, nói với anh đang đi từ trong phòng ngủ ra: “Tôi phải về phòng làm việc rồi, anh chăm sóc cho Đóa Đóa.”“

 

“ỪI Đi đi! Làm việc sớm một chút, không cho phép thức khua.” Hình Nhất Phàm mở miệng ra lệnh cô.

 

“Được!” Bạch Hạ cười trả lời, đi về phòng mình làm việc.

 

Hình Nhất Phàm ngồi trên ghế sofa, một lúc sau, điện thoại của anh cũng vang lên, giọng nói của Lam Thiên Thần ở đầu dây bên kia truyền đến: “Có một vụ án lớn, cậu muốn nhận không?”

 

“Lớn như thế nào?”

 

“Liên quan đến vụ án lừa gạt hai tỷ tiền mặt, vừa hay là một người chú mà mình quen, chú ấy nhờ mình giới thiệu một luật sư giỏi, người mình nghĩ đến đầu tiên là cậu.”

 

Hình Nhất Phàm chỉ suy nghĩ một chút, liền đáp: “Được!

 

Mình nhận.”

 

“Người chú này của mình hy vọng hôm nay có thể gặp được cậu.”

 

“Được! Bây giờ mình xuất phát, cậu tìm một chỗ hẹn đi.”

 

“OK!” Lam Thiên Thần đáp.

 

Hình Nhất Phàm nhẹ nhàng vuốt ve Đóa Đóa ở trong ngực, thể hiện ra một mặt ôn nhu của anh, anh ôm bé con đứng dậy, mở cửa, gõ cửa phòng Bạch Hạ.

 

Bạch Hạ vừa hay vẫn chưa bắt đầu, nghe thấy tiếng gõ cửa, liền nhanh chóng đi ra mở cửa: “Sao vậy?”

 

“Đóa Đóa giao cho cô chăm sóc, hôm nay tôi có việc cần phải đi ra ngoài 1 chuyến.” Hình Nhất Phàm nói.

 

“Được! Giao cho tôi, anh cứ yên tâm đi.” Bạch Hạ ôm Đóa Đóa vào trong ngực, nhìn anh: “Tối có về ăn cơm không vậy?”

 

“Để xem tình hình như thế nào đã! Nếu như không về nhà, tôi sẽ gọi điện cho cô.” Hình Nhất Phàm nhìn cô. Khuôn mặt Bạch Hạ không hiểu sao nóng lên, thế này sao lại có cảm giác giống như là cách sống của bạn trai với bạn gái vậy chứ?

 

“OKI Anh nhắn tin cho tôi là được.” Bạch Hạ có chút nóng mặt nói, ài, anh có trở về hay không, cô hỏi lung tung làm gì chứ?

 

“Được!” Hình Nhật Phàm trả lời, rôi xoay người đi vào phòng hắn.

 

Bạch Hạ đóng cửa phòng, có chút ngại ngùng.

 

Hình Nhất Phàm vào trong phòng ngủ, bên trong chỉ có một cái tủ quần áo kiểu nhỏ, bên trong để máy bộ vest mà anh mang từ biệt thự đến.

 

Chẳng bao lâu, người đàn ông bước ra từ phòng ngủ, đã mặc một bộ vest thẳng thắn, trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ đeo tay màu xanh đen quý phái, tinh tế mang khí thế vô cùng mạnh.

 

Hình Nhất Phàm cầm chìa khóa xe đẩy cửa ra, lúc đi qua cửa phòng Bạch Hạ, anh nhìn thoáng qua hướng đi về phía thang máy.

 

Lam Thiên Thần hẹn gặp mặt ở một quán cafe vô cùng yên tĩnh rất thích hợp để nói chuyện, ngồi cạnh anh là một vị thương nhân hơn 40 tuổi, trên người đều tràn ngập cảm giác của 1 người đàn ông thành công, lần này ông ấy muốn khởi kiện một người anh em tốt của mình, chỉ là bây giờ đã xé mặt trở thành kẻ thù rồi.

 

Khi ông nhìn về phía thanh niên đang bước vào, không khỏi khẽ giật mình, người anh em tốt mà Lam Thiên Thần giới thiệu này, trẻ hơn trong suy nghĩ của ông nhiều!

 

Ông nghĩ những người đi ra từ ngành luật sư này, người mà có kinh nghiệm làm sao cũng phải tầm 30 tuổi trở lên chứ?

 

Nhưng người thanh niên trước mắt này, rõ ràng mới chỉ có dáng vẻ hai lăm hai sáu, chỉ là phần thong dong tự tin kia làm cho ông không dám coi thường.