Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1791




Môi mỏng Hình Nhất Phàm cũng không nhịn được cong lên, lúc này, dường như có một chút ý tứ bao phủ ở trên người của bọn họ. Ra thang máy, hai người đều không nói gì, đi thẳng tới trước xe địa hình của Hình Nhát Phàm, Bạch Hạ mở cửa xe ngồi vào chỗ cạnh tài xé, Hình Nhất Phàm nỗ máy xe nhanh chóng lái ra khỏi cửa tòa nhà, anh biết có một tiệm ăn sáng không tồi ở gần đây.

 

Lúc Bạch Hạ đi theo anh vào nơi ăn sáng này, không gian thanh nhã yên tĩnh, làm cô ý thức được, không gian ăn uống như thế này, mới thích hợp với khí chất cùng thân phận của anh nhát.

 

Gọi xong bữa sáng, Hình Nhất Phàm nhíu mắt hỏi Bạch Hạ ở đối diện: “Công việc của cô không phải là hoàn thành vào buổi tối sao?”

 

Bạch Hạ uống một ly nước, cô gật đầu: “Ù! Buổi tối cảm hứng cảng tốt hơn một chút.”

 

*Cô không lo lắng sẽ gây tổn hại cơ thể sao?” Hình Nhất Phàm hừ nhẹ một câu.

 

“Tôi sẽ chú ý, sau này cố gắng không thức khuya nữa.”

 

Bạch Hạ vội nói, giống như cô cần phải cam đoan với anh.

 

Điện thoại di động của Bạch Hạ đặt ở bên cạnh đột nhiên vang lên, cô cầm lên nhìn, hơi giật mình ngạc nhiên, số lạ.

 

Bạch Hạ nói với Hình Nhất Phàm ở đối diện: “Tôi nghe một cuộc điện thoại.”

 

Nói xong, cô cằm lên nghe: “Alo! Xin chào.”

 

“Là dì đây! Ba con có ý muốn là để cho dì ghé thăm con một chút xem có cái gì cần mua thêm không, hôm nay con ở nhà không?” Đầu giây bên kia giọng Diệp Giai Mị miễn cưỡng truyền đến.

 

Bạch Hạ nghe, khuôn mặt vốn tràn đầy vui vẻ, không khỏi lãnh đạm vài phần: “Không cần đâu, chỗ tôi cái gì cũng không thiếu.”

 

“ÀI Không thiều gì! Xem ra sau lưng tôi đòi hỏi ba cô nhiều thứ lắm nhỉ? Bạch Hạ tôi cảnh cáo cô, đây là gia tộc do ba cô và tôi làm chủ, ông ấy tặng cho cô cái gì, đều cần qua sự đồng ý của tôi, cô tốt nhát thức thời một chút đi.” Giọng Diệp Giai Mị lộ đầy vẻ cảnh cáo.

 

Bạch Hạ nhìn thoáng qua Hình Nhất Phàm đối diện đang nhìn mình, cô vội vàng đứng dậy đi tới bên cạnh trên ban công, đáp lại Diệp Giai Mị nói: “Bà cũng đừng quên, tôi cũng là con của ông ấy, tôi là một phần của cái nhà này, bà không có quyền can thiệp vào chuyện của tôi.”

 

“Cô là con gái, sớm muộn cô cũng phải gả ra ngoài, con gái đã gả đi chính là bát nước hắt đi, con tôi mới là cốt nhục trong lòng ông ấy, cô còn nghĩ muốn chiếm địa vị quan trọng ở đây sao?” Diệp Giai Mị cảm thấy nhất định phải làm cho Bạch Hạ biết chừng mực, nhận rõ trọng lượng.

 

Trong nội tâm Bạch Hạ bị đâm một cái, nhưng cô không muốn nhận thua: “Coi như là như vậy, trước khi tôi không có gả đi, tôi vẫn còn là một phần trong nhà đấy.”

 

*A, cô cũng hai mươi bốn rồi! Lập gia đình cũng không sớm thì muộn thôi, cô đắc ý thì cũng có hai năm, về sau tài sản của ba cô, đều là của con tôi.” Diệp Giai Mị ở đầu dây bên kia dương dương đắc ý nói.

 

Bạch Hạ tức giận đến muốn cúp điện thoại, thế nhưng Diệp Giai Mị lại nhanh chóng nói một câu: “Hôm nay tôi sẽ đến xem nhà cô.”

 

“Tôi không rảnh.” Nói xong, Bạch Hạ liền trực tiếp cúp máy.

 

Bạch Hạ tức giận đến cắn môi đỏ mọng, siết chặc nắm tay, mà lúc cô cảm giác được đôi mắt bàn bên cạnh nhìn qua, cô lập tức thở ra, đem tất cả tức giận nhịn xuống, mím môi cười, trở về vị trí cũ.

 

Mặc dù Hình Nhất Phàm không có quay lại, thế nhưng cũng nghe thấy lời của cô, giống như đang cùng với người nào đó cãi nhau.

 

*Người nào chọc giận cô phải không?” Hình Nhất Phàm ngắẳng đầu, ánh mắt che đậy một chút quan tâm.

 

Bạch Hạ lắc đầu, những chuyện kia, cô không muốn làm phiền bất kì ai cả.

 

“Tôi không sao.” Vẻ mặt cô buông lỏng nói.

 

Hình Nhất Phàm cũng không hỏi tới, lúc này bữa sáng cũng được đưa tới, hai người đều an tính dùng bữa sáng, Hình Nhất Phàm nghĩ đến cái gì đó, ngắng đầu lên nói: “Ngày hôm nay có rảnh không?”

 

Bạch Hạ vội vàng gật đầu: “Có!”

 

“Buổi chiều tới nhà của tôi, giúp tôi cùng tắm cho Đóa Đóa.” Hình Nhất Phàm mở miệng, Đóa Đóa tắm cực kì nghịch ngợm, cho nên, một mình anh đối phó không tốt lắm.

 

Bạch Hạ thế nhưng rất thích cho Đóa Đóa tắm, cô mím môi cười: “Được chứ!”

 

Ăn sáng xong, Bạch Hạ nghĩ đến vừa lúc xe của anh sẽ đi qua chợ bán thức ăn cô thường hay mua, cô muốn mang một ít thức ăn về nhà, bởi vì ban ngày đi làm, cô sẽ không có thời gian ra ngoài.

 

“Phía trước có một chợ bán thức ăn, anh cho tôi xuống đấy là được, tôi đi mua một ít đồ ăn.” Nói xong, cô chỉ vào một bảng quảng cáo rất lớn bên dưới: “Ngay ở đó là được.”

 

“Tôi cùng đi với cô.” Hình Nhất Phàm nhướng mày nói.

 

*Hả? Anh biết đi chợ mua thức ăn sao? Bên trong có chút bản.” Bạch Hạ không khỏi nhắc nhở một câu.