Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1549




“Đứng ngay ngắn.” Trong giọng Kiều Mộ Trạch khó nén bá đạo.

 

Trang Noãn Noãn lập tức ngạc nhiên nhìn anh, có lẽ chiều hôm qua cô mắng anh quá dữ dội, lúc này, cô hoàn toàn không có sức rồi.

 

Ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, tùy ý để bàn tay của anh nắm lấy cằm của cô, nhẹ nhàng lau vét máu trên mặt.

 

Chu Đào ở bên cạnh quay đầu nhìn thoáng qua trợ lý, yêu cầu hai người trợ lí này đều chớ có lên tiếng quấy rày.

 

Sau khi Kiều Mộ Trạch lau sạch máu trên mặt Trang Noãn Noãn rồi, lại tùy ý lau trên vạt áo của mình, nhìn Chu Đào nói: “Chỗ này giao lại cho anh, nhớ kỹ sửa cửa xong, lập tức báo cảnh sát, chúng tôi trở về thay quần áo.”

 

Nói xong, anh dắt Trang Noãn Noãn xuống lầu.

 

Trang Noãn Noãn không lấy bất cứ thứ gì ngoại trừ điện thoại di động trong túi, thế nhưng Chu Đào ở chỗ này, cô cũng không lo lắng.

 

Trang Noãn Noãn bị Kiều Mộ Trạch kéo vào trong thang máy, cô tràn đầy áy náy liền mở miệng, tiếp tục bên cạnh người đàn ông này nói: “Xin lỗi! Em đã hiểu làm anh, em thật sự không ngờ đây là một cái bẫy, là em sai rồi…”

 

Nhưng mà nội tâm Kiều Mộ Trạch cũng không có bình tĩnh, cô chỉ nhận định đây là một cái bẫy, nhưng trong lòng của anh vẫn còn treo một tảng đá, bởi vì anh không thẻ chắc chắn cái chết của ba mẹ cô có liên quan đến ba anh hay không.

 

Dù sao, cho anh biết chuyện này là chú của anh, trong giọng nói của chú ám chỉ, rõ ràng đang nói, ba có liên quan tới cái chết của ba mẹ Trang Noãn Noãn.

 

Thế nhưng, Kiều Mộ Trạch lại có cảm giác vui mừng cùng kích động như giành lấy được bảo vật, chí ít, bây giờ ở trong lòng cô sẽ lại không hoài nghỉ đến trên người của ba, nhường chỗ cho anh điều tra sự việc năm đó.

 

“Anh không trách em.” Giọng Kiều Mộ Trạch khàn khàn nói, không có gì quan trọng hơn so với việc cô một lần nữa trở lại bên cạnh anh.

 

Thế nhưng, hôm qua anh thực sự đã phải nếm mùi thống khổ khi mắt cô.

 

Điều hôm qua Trang Noãn Noãn nói, sự tức giận ngày hôm qua, thực sự hù dọa anh, làm cho anh hiểu được, sự căm hận của cô dâng lên, anh thật sự bắt lực.

 

Cửa thang máy kêu một tiếng, Kiều Mộ Trạch dắt cô đi ra, đứng bên cạnh xe Kiều Mộ Trạch có mấy người nhân viên quản lí tài sản, bởi vì hành vi của Kiều Mộ Trạch, bọn họ tìm tới đòi bồi thường.

 

“Vị tiên sinh này, anh vừa rồi đụng phải thanh chắn của chúng tôi.” Nhân viên quản lý chào hỏi ngay lập tức và nói với vẻ mặt nghiêm túc.

 

“Tôi sẽ bồi thường theo giá.” Kiều Mộ Trạch bình tĩnh trả lời.

 

Trang Noãn Noãn lập tức ngắng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, cũng nhìn xe thể thao của anh, trước mui xe có vết tích bị đụng nát, có thể thấy được anh đạp bao nhiêu số lái vào.

 

“Chúng tôi còn phải ước tính tổn hại, anh ghi lại thông tin của mình, chúng tôi sẽ tìm tới anh.”

 

“Cô là… Trang Noãn Noãn, anh là Kiều Mộ Trạch!” Có một nữ nhân viên tuổi còn trẻ ngạc nhiên kêu to lên.

 

Trang Noãn Noãn gật đầu, Kiều Mộ Trạch lập tức đưa tay cản cô một chút: “Đúng, tôi là Kiều Mộ Trạch, tổn thất của các người có thể trực tiếp cho người đến công ty tôi đòi bồi thường, tôi có việc rời đi trước.” Kiều Mộ Trạch cũng không có bày ra dáng vẻ tự cao tự đại gì, mở cửa xe cho Trang Noãn Noãn ngồi vào.

 

Mà anh cũng ngồi vào chỗ lái xe, xe thể thao chậm rãi rời đi.

 

“Kiều Mộ Trạch? Ông chủ lớn của khách sạn tập đoàn Kiều thị sao?” Quản lý tài sản cũng phản ứng kịp, lần này, hắn không cần lo lắng vấn đề bồi thường rồi, ngược lại, hắn có thể ước lượng thiệt hại thêm một chút, từ đó kiếm thêm một khoản.

 

Trang Noãn Noãn ngồi ở ghế cạnh tài xế, từ hôm qua nhận được điện thoại đến bây giờ, đầu óc cô đều rối bời, cô đã trải qua bi thương tuyệt vọng, cảm xúc thay đổi rất nhanh, đến thời khắc này, cô cảm giác được cả người đều uễ oải.

 

“Người gọi điện thoại cho em là người đứng sau dàn xếp, hắn biết em cùng với anh ở cùng một chỗ, hắn ta có ý chia rẽ quan hệ của chúng ta, để cho em từ nhà anh dọn ra ngoài mà không có sự bảo vệ của anh, bọn họ có thể đơn giản xuống tay với em rồi.” Kiều Mộ Trạch trằm thấp phân tích.

 

Trang Noãn Noãn bây giờ cũng suy nghĩ rõ ràng, cho nên, cô mới cảm thấy bản thân ngu ngốc.

 

“Xin lỗi!” Trang Noãn Noãn biết, một ngàn lần lời xin lỗi nữa cũng không bù đắp được tổn thương của anh.

 

Kiều Mộ Trạch quay đầu, đôi mắt chăm chú nhìn cô chằm chằm: “Lần sau gặp phải loại chuyện như vậy, hãy bàn bạc với anh.”

 

Trang Noãn Noãn gật đầu: “Vâng, em sẽ cố gắng hét sức để duy trì lý trí.”

 

Kiều Mộ Trạch đưa tay, vuốt lại tóc tai bù xù của cô: “Anh không có trách em, đừng tự trách mình nữa.”