Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1048




Hai cánh tay Ôn Lệ Thâm liền giữ lấy con trai, ôm bé vào trong ngực, yêu thương hôn một cái lên khuôn mặt nộn nộn thịt của nhóc, hiện tại anh căn bản đã không còn tâm tư để làm việc.

 

Mỗi lần ra ngoài, liền muốn lập tức trở về, nhóc này thật sự chiếm hết tim anh.

 

Ôn Lệ Thâm ôm con trai, Tô Hi mỉm cười từ cửa sổ sát đất bước đến, cô mang một đôi tất, đứng trước mặt người đàn ông, trông càng thêm nhỏ nhắn, quyến rũ. Chỉ vừa đến vai của anh Tay kia của Ôn Lệ Thâm ôm lấy cô, anh cúi người muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Tô Hi kiếng chân lên hôn anh, cả hai cùng nhìn con trai nhỏ đang trong vòng tay của anh.

 

Nhóc chớp đôi mắt to, mang theo một tia ngây thơ của trẻ con hiếu kì nhìn daddy mami của nhóc.

 

“Con có ngoan không?”

 

“Vâng, chơi cả buổi sáng, em thấy con vẫn rất có sức lực, để con ở trong này còn có thể bò cả một ngày!” Tô Hi cười nói.

 

Bà Ôn đi đến nói với họ: “Đi xuống đi! Mẹ làm một ít điểm tâm, để Mặc Mặc ăn một chút.”

 

Nhóc ngồi trên ghế trẻ em, trong tay cầm đồ chơi nhỏ, bà Ôn đút cho nhóc từng miếng thức ăn nhỏ, nhóc không kén ăn, cái gì cũng thích.

 

Hiện tại trọng tâm của cả nhà đều đặt trên người nhóc này.

 

“Ba, mẹ, Lương Diệu có tin tức gì không? Em ấy có nói khi nào thì kết thúc công tác không?” Tô Hi hiếu kỳ hỏi.

 

“Có! Mẹ cũng hi vọng nó nhanh trở về. Nhìn Mặc Mặc xem, nó đã làm chú rồi, đến giờ vẫn còn chưa nhìn thấy Mặc Mặc!”

 

“Con đã gửi cho nó một tấm ảnh. Tuần trước con nhận được bưu kiện của nó, nó rất vui, cũng muốn trở về nhìn Mặc Mặc, nó nói công tác sẽ nhanh kết thúc thôi, hẳn là sắp rồi.”

 

“Haizz! Lần trước nó muốn tham gia lần quay phim này, mẹ liền lo lắng. Đây hẳn là công việc có tính nguy hiểm, không nên có chuyện gì xảy ra. Trong hai năm này trái tim của mẹ cứ như bị treo lên vậy! ” Bà Ôn nói.

 

“Mẹ, mẹ yên tâm đi! Đoàn đội của bọn họ vô cùng có kinh nghiệm, dù là tình huống tồi tệ cũng có thể ứng phó được.” Ôn Lệ Thâm an ủi.

 

“Ừ! Mẹ cũng hi vọng nó nhanh chóng quay về, nó năm nay cũng đã 27 tuổi rồi, cũng nên kết hôn rồi.” Bà Ôn bắt đầu sốt ruột chuyện hôn sự của đứa con trai thứ.

 

“Mẹ, chúng ta đợi xem, không phải nói Lương Diệu sắp quay lại rồi sao?” Tô Hi khuyên một câu.

 

“Buổi tối ở lại ăn cơm xong rồi hãy về!”

 

“Vâng! Vừa hay Tư Vũ bọn họ cũng đã trở lại, con nghĩ ngày mai sẽ đưa Mặc Mặc đến nhà Tư Vũ ngồi một lúc.” Tô Hi cười nói.

 

“Đúng vậy! Người nhà Hình gia từ giờ sẽ ở trong nước, về sau tới lui cũng thuận tiện.” Bà Ôn cũng rất vui, bà cùng Tưởng Lam là chị em tốt bao năm, có thể tụ hội cùng nhau cũng là chuyện vô cùng vui vẻ.

 

Ba người nói chuyện, lại không biết nhóc kia đã ghé vào trên mặt bàn ngủ mắt.

 

Trẻ con thật đúng là ở đâu cũng có thể ngủ được. Tô Hi không khỏi che miệng cười, bà Ôn một bên gọi nhẹ tên của nhóc, một bên đem nhóc ôm lên, dỗ bé tiếp tục ngủ say.

 

“Mẹ, con cùng Lệ Thâm ra ngoài mua cho Mặc Mặc mấy bộ quần áo mùa thu.”

 

“Được, đi đi! Để mẹ trông thằng bé, đại khái là nó mệt lắm rồi, có thể ngủ mấy giờ đó!”

 

Ôn Lệ Thâm và Tô Hi ra ngoài, liền đi đến một trung tâm thương mại gần nhà, làm một người mẹ, việc mua quần áo cho con cũng là một chuyện vô cùng vui vẻ.

 

Tô Hi ở một bên lựa chọn, Ôn Lệ Thâm liền ở ngay bên cạnh trả tiền. Tô Hi cần thận tỉ mï chọn quần áo cho con trai, Ôn Lệ Thâm cũng cùng trao đổi ý kiến.

 

Bên cạnh cũng có vài người phụ đang chọn quần áo, nhìn thấy đôi vợ chồng này đều không khỏi hâm mộ.

 

Trong toà nhà tổng thống.

 

Chăm sóc con trai khiến Tô Thắm ngủ trưa một giác. Cô giao đứa nhỏ cho bảo mẫu, để bản thân ngủ một chút, bởi vì đứa nhỏ quá dính cô, mỗi ngày buổi tối đều phải là cô ôm mới có thể ngủ, tinh thần phải được nghỉ ngơi cô mới có thể chăm sóc con đến 10 giờ tối.

 

Chuyện đầu tiên lúc Tô Thắm tỉnh dậy chính là muốn nhìn xem con trai đang ở đâu. Cô vừa xuống lầu iền nhìn thấy bảo mẫu đang dọn dẹp trong đại sảnh, cô kinh ngạc hỏi: “Đứa nhỏ đâu?”

 

“Phu nhân đừng lo lắng, vừa nãy ngài tổng thống quay về, đứa nhỏ được ngài ấy ôm đến thư phòng rồi.” Bảo mẫu an ủi nói.

 

Lo lắng của Tô Thắm liền buông xuống, cô cười nói: “Được, tôi đi xem xem.”

 

Tô Thắm cất bước đi đến cửa thư phòng, cô nhẹ nhàng đầy cửa ra, chỉ thấy trong thư phòng im lặng, Hiên Viên Thần hơi tựa lưng ngồi trên sofa, mà nhóc kia lại đang ngủ trên khuỷu tay của anh, thân hình nhỏ bé đắp một cái chăn mỏng, hình ảnh hai ba con làm trong lòng Tô Thắm trở nên mềm mại. Hiên Viên Thần nghiêng người nhìn con trai, nghe thấy tiếng đẩy cửa, anh ngắng đầu nhìn qua, cùng ánh mắt Tô Thắm chạm nhau, anh thở dài một tiếng, khoác tay bảo cô đi đến.

 

Tô Thắm nhẹ nhàng đi đến bên cạnh anh, ngồi xuống bên cạnh anh, cằm cô tựa vào vai anh, cùng anh ngắn người nhìn con trai.

 

Khuôn mặt của đứa nhỏ to bằng nắm tay, bộ dáng đã nẫy nở rõ ràng, càng nhìn lại càng giống ba. Tô Thắm đã nhìn qua hình dáng lúc Hiên Viên Thần mới sinh, quả nhiên rất giống con trai.