Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1000




Tô Hi ngồi bên cạnh, cầm điện thoại lên, nói với Ôn Lệ Thâm: “Em có thể gọi điện thoại không?”

 

“Cho ai?”

 

“Cho Lục Y San.”

 

“Sao em lại muốn gọi cho cô ta?”

 

“Đùa một chút.”

 

Tô Hi híp mắt cười, sau đó nói với anh: “Nói trợ lý của anh tra số điện thoại của cô ta đi, rồi đưa số cho em.”

 

Ôn Lệ Thâm lập tức dặn dò trợ lý một câu, không đến một lát sau, số của Lục Y San đã được gửi đến.

 

Sau khi Tô Hi nhập dãy số này xong thì Ôn Lệ Thâm cũng xoá luôn số điện thoại này trong máy anh ở trước mặt Tô Hi, làm rất tự nhiên.

 

Tô Hi nói với anh: “Cho em một chút không gian riêng tư, em muốn nói chuyện riêng.”

 

Ôn Lệ Thâm mặc kệ cô làm loạn: “Vậy anh đến thư phòng.”

 

Tô Hi gật đầu, sau khi anh đ khỏi, cô bắt đầu gọi điện.

 

Điện thoại được kết nối, mà đầu bên kia phát ra một giọng nói uễ oải: “Alo, ai vậy?”

 

“Tôi là Tô Hi, muốn tâm sự với tôi không?”

 

Âm thanh của Tô Hi cực kỳ bình tĩnh.

 

Người phụ nữ bên kia có chút hoảng hốt kêu lên: “Cô… cô có chuyện gì sao?”

 

“Tôi thấy trên mạng tin tức của cô và chồng tôi rất nhiều, tôi rất tò mò, cô và chồng tôi đến cùng là có quan hệ như thế nào?”

 

Quả nhiên Lục Y San không nghĩ tới, nhanh như vậy đã nhận được điện thoại cảnh cáo của Tô Hi.

 

Nhưng mà cô ta căn bản cũng không sợ, cô ta nở nụ cười: “Chuyện này cô vẫn nên hỏi Ôn tổng đi! Tôi không tiện nói.”

 

“Cô có gì không tiện nói?”

 

“Tôi chính là không tiện nha! Dù sao chuyện giữa tôi và Ôn tổng, có nói ra cô cũng không thích nghe!”

 

Lục Y San có chút đắc ý.

 

“Lục Y San, tôi chỉ có thể nói, thủ đoạn này của cô cực kỳ low, tôi chỉ nhắc cô một câu thôi, cô xong đời rồi!”

 

“Cái gì, cô nói bậy cái gì đó? Tôi sao lại xong đời chứ?”

 

“Cô sẽ lập tức cút ra khỏi vòng giải trí thôi!”

 

“Cô… làm sao có thể chứ? Tôi cũng không đắc tội ai… tôi cũng không làm gì hết!”

 

“Người cô đắc tội không phải tôi sao?”

 

“Sao tôi lại đắc tội cô chứ? Cô tin những hình ảnh kia là thật sao? Đây chẳng qua là truyền thông chụp hình, không thể trách tôi được!”

 

Lục Y San gấp gáp, Tô Hi doạ cô ta?

 

“Tôi mặc kệ những cái đó là thật hay giả, cô nên vì chuyện này mà trả cái giá đắt đi.”

 

“Tô Hi, đó là giả, tôi có thể thề, tôi và Ôn Tổng không có quan hệ gì cả, chỉ là không cẩn thận ngã lên người anh ấy.”

 

*Đã đắc tội rồi.”

 

Âm thanh lạnh lùng của Tô Hi rơi xuống, cúp điện thoại, Tô Hi thở dài một hơi, sự phiền muộn trong lòng cũng biến mắt.

 

Trong khách sạn, sau khi nghe điện thoại của Tô Hi, cả người Lục Y San luống cuống, cô ta ngồi tê liệt trên ghế sofa, cả người tràn đầy bất an.

 

Cách thức xử lý của Tô Hi trong chuyện này là cách đơn giản nhất, nhưng cũng có uy lực nhất.

 

Chỉ ngắn ngủi vài câu nói, Lục Y San đã cảm thấy, cô ta đáng nhẽ không nên nhắm tới Ôn Lệ Thâm.

 

Cô ta nhanh chóng gọi điện cho quản lý, xấu hỗ nói lại chuyện Tô Hi vừa gọi cho cô ta.

 

Quản lý nhanh chóng thấy rét lạnh, vội vàng khuyên cô ta: “Nhanh lên mạng thanh minh chuyện này, nói xin lỗi Tô Hi và Ôn tổng, hi vọng cơn giận của Tô Hi có thể ngơi đi, Ôn tổng cũng có thể tha cho cô.”