Buổi tối khi Lâm Thành Phong về nhà, thím Trương đã chuẩn bị xong cơm tối. Bạch Thanh Dung ngồi trên ghế sofa trong phòng khách lôi kéo một cô gái xinh đẹp cùng nói chuyện phiếm.
Khi Lâm Thành Phong trở về, Bạch Thanh Dung giới thiệu sơ qua bọn họ cho nhau: “Đây là bạn của em - Phạm Lan Lan, biết em bị thương nên đến thăm em.”
Lâm Thành Phong gật đầu, anh đã điều tra lý lịch của Bạch Thanh Dung từ lâu nên đã biết về Phạm Lan Lan này rồi. Mặc dù là tiếp viên trong hộp đêm cao cấp, nhưng con người cũng không tệ lắm. Anh cũng không quá ghét bỏ.
“Lan Lan, đây là Lâm Thành Phong.” Bạch Thanh Dung xoay người nói với chị em tốt của mình, Phạm Lan Lan dù gì cũng từng va chạm xã hội, nhìn thấy Lâm Thành Phong thì không sáng rực cả mắt như mấy cô bé mới lớn, mà rất tự nhiên hào phóng mỉm cười tỏ ý xin chào với Lâm Thành Phong.
Xế chiều hôm nay sau khi Lâm Thành Phong đi khỏi, trên đường Cường đưa Bạch Thanh Dung về nhà lại đi qua phố Chương Nguy, Bạch Thanh Dung vốn định đến nhà Phạm Lan Lan để nói chuyện với cô ấy, không ngờ Cường lại không chịu, nói là ở bên ngoài không an toàn, Bạch Thanh Dung không thể làm gì khác hơn là mời Phạm Lan Lan đến nhà họ Lâm để nói chuyện.
Bạch Thanh Dung âm thầm quan sát phản ứng của hai người, may mà Phạm Lan Lan không thấy bị không quen còn Lâm Thành Phong cũng không tỏ vẻ khó chịu gì. Tạm thời xem ra hai người cũng được coi là hòa hợp, trái tim căng thẳng của Bạch Thanh Dung cuối cùng cũng bớt đi.
“Cậu chủ, cô chủ, có thể dọn cơm rồi.” Thím Trương dọn xong chén đũa rồi cung kính nói. Bạch Thanh Dung kéo tay Phạm Lan Lan đi tới bàn ăn và cười nói: “Chị Lan Lan, em tới thành phố X lâu như vậy, hôm nay mới là lần đầu tiên mời chị tới nhà ăn chị đừng giận nhé.”
Phạm Lan Lan nhếch miệng: “Chị đã giận rồi, sau khi ăn xong bữa cơm này và trở về chị sẽ không thèm để ý đến em nữa. Con bé này, em thích đi đâu lượn đâu cũng đừng có tới tìm chị.”
Bạch Thanh Dung biết Phạm Lan Lan lại đang trêu cô, ấn Phạm Lan Lan ngồi vào ghế rồi xoay người nhìn về phía Lâm Thành Phong: “Anh không ăn sao?”
“Anh ăn ở bên ngoài rồi, anh còn có việc chưa xử lý xong. Mọi người ăn trước đi không cần phải lo cho anh.” Lâm Thành Phong dịu dàng nói, sau đó mỉm cười rất phép tắc với Phạm Lan Lan, sải đôi chân dài đi lên phòng đọc sách trên tầng.
Trên bàn cơm chỉ có Phạm Lan Lan và Bạch Thanh Dung ăn, sau khi ông cụ Lâm đi mất, bà Lâm chỉ thích đi chơi khắp nơi trong nước, Lâm Thành Phong làm việc trong phòng đọc sách.
Trong phòng ăn sang trọng bày một bàn tiệc thịnh soạn lại chỉ có hai người đã quen biết nhau nhiều năm ngồi ăn, cho nên bữa cơm này vô cùng sung sướng, Bạch Thanh Dung thậm chí còn cảm ơn vì Lâm Thành Phong phải tăng ca nên bầu không khí trên bàn cơm mới có thể nhẹ nhàng như vậy, nếu như anh ở đây bầu không khí nhất định sẽ rất nặng nề.
Sau khi Bạch Thanh Dung và Phạm Lan Lan vui vẻ ăn cơm tối xong, hai người ra vườn hoa đi bộ cho tiêu cơm, mặc dù đã sang thu, nhưng trong vườn hoa nhà họ Lâm vẫn thấy trăm hoa đua nở, muôn sắc rực rỡ.
Chính giữa vườn hoa có chòi nghỉ mát uống trà, một năm bốn mùa trên bàn ở đó đều sẽ bày hoa quả theo mùa, đám người làm đều thay đổi trà nóng trên bàn theo định kỳ, để các chủ nhân ở nhà họ Lâm sử dụng.
Từ biệt thự tới vườn hoa cũng phải đi một đoạn đường ngắn, Bạch Thanh Dung và Phạm Lan Lan cũng đã tiêu cơm được kha khá rồi: “Chị Lan Lan, chúng ta vào ngồi một lát trong chỗ nghỉ đi.”
Phạm Lan Lan gật đầu, cô ấy còn đi giày cao gót 10 phân liền, cô ấy cũng đã đi mệt rồi, đang muốn nghỉ ngơi. Hai người ngồi trong chòi nghỉ mát, gió đêm xào xạc, hương hoa ngập tràn. Trên bàn còn bày khá nhiều hoa quả đúng mùa còn tươi mới và trà hoa quả có tác dụng dưỡng da.
Bạch Thanh Dung lấy chén trà trong suốt tròn nhỏ ra, xách ấm trà lên rót cho Phạm Lan Lan. Dòng nước Tàu đỏ từ từ rót đầy chén trà trong suốt tròn nhỏ, trong chén trà còn tỏa ra một ít hơi nóng.
“Trà còn nóng, chị Lan Lan chị nếm thử đi, nghe nói trà hoa quả có tác dụng dưỡng da, chị nhớ phải uống nhiều vào nhé.” Bạch Thanh Dung đưa chén trà cho Phạm Lan Lan, Phạm Lan Lan đón lấy chén trà nhấp thử một ngụm rồi cười nói: “Chị từng uống rất nhiều loại trà atisô rồi, chỉ có trà atisô này của em là thơm nhất, thật không hổ là trà của nhà họ Lâm nha. Thanh Dung em phải giữ gìn hạnh phúc của mình cho thật tốt đó.”
“Chị Lan Lan, hoàn cảnh của em như thế nào chị còn không biết sao? Nhìn vết thương trên trán em này, chẳng phải đều nhờ công của người đàn ông kia nên mới bị người ta đập sao?” Bạch Thanh Dung rót cho mình một chén trà rồi thưởng thức tỉ mỉ, không khỏi cảm thán trà này thực sự rất ngon.
“Thanh Dung, có phải em bị ngốc không hả. Tuy chị không rõ hình thức sống chung của hai người các em cho lắm, nhưng chị có thể nhìn ra được tấm lòng mà Lâm Thành Phong dành cho em, nếu không... vì sao anh ta lại trả giá nhiều như vậy vì một kẻ không quen biết như em chứ? Hơn nữa chị tin rằng ông chồng ngang tàng nhà em kia sẽ không bỏ qua bất cứ ai làm em tổn thương đâu.” Phạm Lan Lan gấp gáp bảo.
“Chị mới gặp anh một lần đã nói như vậy, xem ra đẹp trai sống trên đời cũng sướng thật.” Bạch Thanh Dung cười nói: “Chị Lan Lan, chẳng lẽ chị cũng say mê của cải và sắc đẹp của anh ấy ư.”
“Lượn đi cái con bé này. Chị đây sống ngoài xã hội lâu như vậy có kiểu người gì là chưa từng thấy chứ, hơn nữa chồng của bạn thì không thể động vào. Chị là vì muốn tốt cho em mới nói như vậy.” Phạm Lan Lan nói.
“Chị Lan Lan, Lâm Thành Phong bảo em và anh tổ chức đám cưới.” Bạch Thanh Dung khẽ nhấp một ngụm trà rồi nói vẻ rất bình thản. Phạm Lan Lan ngạc nhiên để chén trà trong tay xuống: “Thanh Dung, em đã đồng ý chưa?”
“Không đồng ý thì có tác dụng gì? Chị Lan Lan, người như anh chị còn không biết sao? Cho dù em không đồng ý anh cũng có đầy cách bắt em đồng ý.” Đôi mắt Bạch Thanh Dung nhuốm màu buồn bã.
“Thanh Dung, người có thân phận như Lâm Thành Phong tổ chức đám cưới với em tức là muốn công khai quan hệ của các em, anh quan tâm đến em đó. Nếu như chỉ là thích bình thường thì cứ nuôi em như một cô bồ thôi là được còn gì, sao còn phải làm nhiều việc như vậy vì em chứ. Hơn nữa, em kết hôn với anh cũng không phải chuyện xấu.” Phạm Lan Lan nói rất chân thành.
“Chị Lan Lan, thực ra em cũng không biết em muốn gì, em không đến mức chán ghét anh nhưng cũng không thích cho mấy.” Bạch Thanh Dung sửa lại làn tóc rối do bị gió đêm thổi rồi khẽ nói: “Chị Lan Lan, không nói về em nữa, nói về chị đi. Nói ra thì chị cũng nên tính toán cho chị một chút đi.”
“Haiz” Phạm Lan Lan thở dài một hơi, nói với vẻ buồn bã: “Thanh Dung, chị cũng không được may mắn như em, có thể gặp được người như Lâm Thành Phong. Mặc dù ở Thiên Đường Nhân Gian có nhìn thấy rất nhiều kẻ có tiền, con trai nhà giàu, nhưng thân phận chị như vậy làm gì có một người đàn ông nào chịu bỏ ra tình cảm chân thành chứ.”
“Chị Lan Lan, người yêu chị thật lòng, thì sẽ không để ý đến quá khứ của chị đâu.” Bạch Thanh Dung khẽ nói. “Ha ha ha.” Gương mặt dày công trang điểm của Phạm Lan Lan cười đến run rẩy cả người: “Thanh Dung bé nhỏ, đàn ông đến 80-90% đều rất ích kỷ. Ai sẽ cưới một cô gái ở hộp đêm làm vợ chứ, cơ thể này của chị không thuộc về một người đàn ông nào.”
Bạch Thanh Dung hiểu được sự bất đắc dĩ của Phạm Lan Lan, trong mắt đàn ông, phụ nữ chỉ cần mất đi trinh tiết thì chính là kẻ bẩn thỉu không đáng được quý trọng, đây là sự ảnh hưởng của tư tưởng truyền thống mấy ngàn năm không thể thay đổi được, nhưng buồn cười thay những người đàn ông kia lại có thể ăn chơi đàng điếm, còn phụ nữ tùy tiện thì lại không được.
Tính như vậy thì thực ra ham muốn chiếm làm của riêng và lòng đố kỵ của đàn ông còn đáng sợ hơn phụ nữ nhiều, bọn họ không cho phép vợ mình có chút vết bẩn nào. Nhưng bây giờ trong xã hội này có bao nhiêu phụ nữ vì tin tưởng đàn ông mà hi sinh tấm màng kia, phá đi rồi mà tình cảm không còn thì người đau khổ vẫn là phụ nữ, đàn ông lại dõng dạc mở mồm không phải gái tân thì không lấy.
“Chị Lan Lan, giờ cũng đã là thế kỷ 21 rồi. Chúng ta không cần dựa vào đàn ông để sống, sống một mình cũng có thể vui vẻ đặc sắc, xinh đẹp sắc sảo.” Bạch Thanh Dung nói rất chắc chắn: “Phụ nữ, hoàn toàn có thể làm nữ hoàng của chính mình. Không cần tìm kiếm cảm giác an toàn trên người bọn đàn ông.”
“Thanh Dung bé nhỏ, chị cũng nghĩ vậy mà. Tuổi chị bắt đầu lớn rồi không thể tiếp tục nghề này nữa, gần đây vẫn luôn học quản lý và tài chính, về sau hết thời còn có thể làm một trưởng phòng quản lý gì gì đó.” Nói đến chuyện này Phạm Lan Lan liền lên tinh thần.
Kéo Bạch Thanh Dung trò chuyện rất lâu, Bạch Thanh Dung còn cho Phạm Lan Lan rất nhiều ý kiến có tính xây dựng. Uống trà cũng lâu rồi, hoa quả trên bàn cũng ăn được kha khá rồi hai người mới trò chuyện xong.
“Được rồi, Thanh Dung bé nhỏ. Không để ý mà đã hàn huyên với em lâu vậy rồi, về sau chị đây còn muốn làm một bà cụ xinh đẹp, chị về nhà ngủ đây.” Phạm Lan Lan vừa ngáp vừa nói.
“Em bảo tài xế đưa chị về.” Bạch Thanh Dung đứng dậy tiễn Phạm Lan Lan đến cửa chính, tài xế lái xe tới, trước khi Phạm Lan Lan lên xe còn cười nhẹ nói với Bạch Thanh Dung: “Thanh Dung, em phải biết quý trọng hạnh phúc trước mắt. Em may mắn hơn chị nhiều lắm”.
Nói xong cũng đóng cửa xe lại, ngẩng đầu rời đi. Lời nói của Phạm Lan Lan đã động vào dây thần kinh cảm xúc của Bạch Thanh Dung. Bạch Thanh Dung đứng ở cửa ngây ngẩn một hồi, mới chậm rãi quay về nhà chính nhà họ Lâm.
Ban nãy nói chuyện cùng Phạm Lan Lan, Bạch Thanh Dung không khỏi cảm thấy chua xót thay Phạm Lan Lan. Đặc biệt là câu nói lúc Phạm Lan Lan chuẩn bị đi kia, cô càng thêm xót thương cho Phạm Lan Lan. Mặc dù cô và Phạm Lan Lan không lớn lên bên nhau từ nhỏ, nhưng lại hiểu rất rõ quá khứ của Phạm Lan Lan.
Mẹ của Phạm Lan Lan là người giúp việc cho nhà giàu, sau khi có bầu Phạm Lan Lan đã bị chủ nhà đuổi ra khỏi cửa, để nuôi sống Phạm Lan Lan bà Phó vốn không có sở trường gì đành dọn đến phố Lộc Hương thành phố Y làm công nhân quét dọn vệ sinh tại các con đường trong thành phố.
Mẹ con họ sống vô cùng kham khổ, khổ nhất là ông trời không hề tốt với mẹ con bọn họ chút nào. Lúc Phạm Lan Lan 15 tuổi. Mẹ của Phạm Lan Lan nằm trên đường kết thúc mạng sống vào một buổi sáng sớm.
Từ đó về sau Phạm Lan Lan đã trở thành một cô bé mồ côi, còn về cha của Phạm Lan Lan, mẹ cô ấy vẫn không chịu nói gì thêm. Phạm Lan Lan lớn như vậy vẫn không biết cha là ai, lúc mẹ của Phạm Lan Lan ra đi, Phạm Lan Lan 15 tuổi không thể làm gì khác hơn là bỏ học bắt đầu lang thang trong xã hội.
Sau lại lầm lạc vào Thiên Đường Nhân Gian, bắt đầu cuộc sống nơi phố đèn đỏ. Qua lời Phạm Lan Lan nói, Bạch Thanh Dung biết những năm gần đây Phạm Lan Lan sống không ổn lắm.
Tuy Thiên Đường Nhân Gian là hộp đêm cao cấp, nhưng rất nhiều kẻ có tiền lại khá biến thái, hoàn toàn không coi phụ nữ là người mà chỉ đối xử như với món đồ chơi và thú nuôi. Nhớ tới nhiều khi mình bất lực rồi đi tìm Phạm Lan Lan giúp đỡ, trong khi những năm này cuộc sống của Phạm Lan Lan không tốt mà lại chưa bao giờ tìm mình tới giúp.
Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Thanh Dung cực kỳ áy náy với Phạm Lan Lan. Phạm Lan Lan là người bạn duy nhất của cô, cô cũng là người bạn duy nhất của Phạm Lan Lan. Bạch Thanh Dung nhìn lên ngọn đèn cạnh một ô cửa sổ ở tầng hai biệt thự nhà họ Lâm, đó là phòng đọc sách, đèn sáng chứng tỏ Lâm Thành Phong còn đang làm việc.
Trong đầu Bạch Thanh Dung vụt qua một ý tưởng, với khả năng của mình cô chắc chắn không giúp được Phạm Lan Lan, nhưng Lâm Thành Phong thì có thể. Nghĩ tới chuyện sắp sửa kết hôn với người đàn ông này, sau này mình sẽ phải sống cùng người đàn ông này đến hết đời, trở thành người vợ chính thức của anh.
Nói gì thì cô cũng coi như người vợ mà Lâm Thành Phong cưới hỏi đàng hoàng, Bạch Thanh Dung thầm nghĩ trong lòng: Yêu cầu chút xíu, giúp một tay cũng không quá đáng đâu ha.
Sau khi Bạch Thanh Dung trở lại nhà chính nhà họ Lâm thì không trực tiếp đến phòng đọc sách tìm Lâm Thành Phong, cô biết anh đang làm việc. Lúc anh làm việc cô không muốn quấy rầy anh, không một người đàn ông nào lại muốn lúc mình đang chú tâm làm việc lại bị người khác đột nhiên tới phá.
Huống chi Bạch Thanh Dung còn muốn nhờ cậy Lâm Thành Phong, cô càng không dám đi quấy rầy Lâm Thành Phong. Ở phòng khách cô nhờ thím Trương giúp mình thay băng trên trán rồi đi tới phòng ngủ trên tầng.
Lúc Bạch Thanh Dung chuẩn bị mở cửa, lại phát hiện cửa phòng ngủ đã hơi hé. Bạch Thanh Dung cho rằng Lâm Thành Phong đã làm xong việc và trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, nên nhẹ nhàng mở cửa đi vào sau đó cẩn thận đóng cửa phòng ngủ.
Trong phòng ngủ tối om, Bạch Thanh Dung không khỏi cảm thấy hơi khó hiểu. Theo như những gì cô hiểu về Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong chắc hẳn sẽ không ngủ sớm như vậy, Bạch Thanh Dung sờ soạng mãi trên tường cạnh cửa mới mò được công tắc đèn.
“Tách” Sau khi mở công tắc lên, đèn phòng ngủ bật sáng. Bạch Thanh Dung vừa quay đầu đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sững người, miệng há to như quả trứng gà.