Sau khi Lâm Thành Phong thắng vụ kiện về chất gây ung thư, các nhân viên vốn đã tứ tán về nhà được kêu gọi quay lại, tòa nhà công ty bị niêm phong khôi phục lại sức sống ngày xưa.
Tất cả truyền thông thành phố X lần lượt đưa tin Lâm Thị thắng kiện, danh tiếng thương hiệu của Lâm Thị được khôi phục ở mức nhất định, bây giờ vấn đề lớn nhất Lâm Thành Phong phải đối mặt chính là tài chính cạn kiệt.
Sóng gió dần qua đi, cổ phần tụt dốc của Lâm Thị đã tăng trở lại, nhưng vì trước đây các cổ đông lớn nhỏ sợ liên lụy nên đã điên cuồng bán tháo cổ phiếu trong tay, nhiều bên hợp tác lâu dài trước đây tạm thời dừng hợp tác, tình trạng trước mắt của công ty không lạc quan lắm.
Lúc trước Hạ Dũng đầu tư khoản vay cho Lâm Thành Phong, bây giờ vì chuyện của Bạch Thanh Dung, Hạ Dũng hận anh thấu xương, đương nhiên tuyệt đối không cứu giúp anh khỏi dầu sôi lửa bỏng.
Lâm Thành Phong ủ ê ngồi trước bàn làm việc, lúc này có người gõ cửa phòng làm việc của Lâm Thành Phong.
“Mời vào!”
Người đến là giám đốc Nhậm phòng đầu tư, giám đốc Nhậm chính là người tài Lâm Thành Phong tuyển được ba năm trước, giám đốc Nhậm bây giờ đã gần bốn mươi, dáng vẻ thoạt nhìn không quá ba mươi.
Giám đốc Nhậm bình thường khá chú trọng ăn mặc, là hình tượng đàn ông tiêu biểu trong lòng các nhân viên nữ trong công ty, từng có lúc trong công ty đồn rằng: Chỉ cần hai người đẹp trai nhất trong công ty gặp nhau, tất cả khó khăn đều giải quyết dễ dàng.
“Sếp Lâm, hôm nay sếp Trần công ty nhà đất Đỉnh Thịnh đồng ý đầu tư cho chúng ta ba mươi lăm tỷ.” Giám đốc Nhậm đưa dự án hợp tác Đỉnh Thịnh đề ra cho Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong nhướng mày, nghi ngờ nhận tài liệu: “Nhà đất Đỉnh Thịnh? Không phải từ trước đến nay sếp Trần chỉ đầu tư bất động sản ư, tại sao đột nhiên lại muốn rẽ hướng đầu tư vào nhà máy thực phẩm?”
Giám đốc Nhậm hơi khom lưng, hai tay chống trên bàn làm việc của Lâm Thành Phong: “Đương nhiên tôi chính là người thuyết phục.”
Lâm Thành Phong có hứng thú: “Nói xem nào? Mau nói xem anh làm thế nào làm được!” Tuy giám đốc Nhậm là cấp dưới của Lâm Thành Phong, nhưng từ trước tới nay năng lực làm việc nổi bật, nhiều lần giúp Lâm Thị hóa giải nguy cơ, giám đốc Nhậm đã sớm trở thành người Lâm Thành Phong kính trọng nhất trong công ty.
“Hơn mười năm trước, lúc tôi làm giám đốc đầu tư của chứng khoán Hoa Tường, sếp Trần từng mang ơn tôi.” Giám đốc Nhậm nói rất êm tai.
Lâm Thành Phong càng kinh ngạc: “Giám đốc Nhậm lại đi đòi ân tình vì công ty của tôi?”
Khóe miệng giám đốc Nhậm cong lên: “Cũng không thể nói như vậy. Dù sao dựa vào thực lực của Lâm Thị chúng ta, vốn đầu tư của ông ấy không hao tổn, ngược lại còn giúp ông ấy kiếm được món hời lớn, gần đây chính sách bất động sản bị thu hẹp, ông ấy có nhiều tiền nhàn rỗi cũng không có chỗ đầu tư, đề nghị của tôi là cách đôi bên cùng có lợi.”
Lâm Thành Phong vô cùng vui mừng gật đầu: “Thì ra là thế, giám đốc Nhậm, chuyện đàm phán lần này giao hết cho anh!”
Giám đốc Nhậm nhận lại dự án từ tay Lâm Thành Phong: “Yên tâm, anh không cần quan tâm đến dự án này, cuối tháng tôi sẽ báo cáo trực tiếp kết quả cho anh. À, đúng rồi, tôi có một đề nghị, để cứu vãn hình ảnh, anh nên tìm công ty quảng cáo làm một quảng cáo mới cho công ty, chọn nghệ sĩ có chỗ đứng trong giới showbiz làm người phát ngôn, đại diện cho danh tiếng mấy chục năm của công ty.”
“Ý tưởng hay! Thật may lúc đó tôi đã chọn trúng anh.” Lâm Thành Phong cảm khái.
Giám đốc Nhậm thoải mái cười to nói: “Nếu không phải sếp Lâm không ngại ba lần đến mời, tôi cũng sẽ không trung thành với công ty như vậy. Sự tin tưởng giữa người với người là tương tác qua lại, sếp Lâm hãy yên tâm, tôi tin công ty chúng ta nhất định sẽ trở lại thậm chí vượt hơn đỉnh cao trước sóng gió.”
Lâm Thành Phong gật đầu, vươn tay, giám đốc Nhậm cũng ăn ý vươn tay, hai người cùng có lời thề giữa hai người đàn ông.
Năm năm trôi qua rất nhanh, trong những năm này Hạ Dũng không hề từ bỏ tìm kiếm tung tích của Bạch Thanh Dung một ngày nào, tài xế hay người làm nhà họ Hạ luôn tìm kiếm người phụ nữ trong ảnh khắp hang cùng ngõ hẻm ở thành phố X.
Hôm nay Hạ Dũng lại bảo Lưu lái xe cùng anh đến những công viên anh đã từng đi dạo cùng Bạch Thanh Dung.
Lưu thấy sự kiên trì không đổi của Hạ Dũng, cực kỳ không nỡ: “Sếp Hạ, chỗ này hầu như mấy năm nay ngày nào chúng ta cũng tới, cô Bạch đều chưa từng xuất hiện, vì sao anh vẫn muốn kiên trì như vậy chứ?”
Hạ Dũng u buồn nhìn bên ngoài cửa sổ xe, từng hàng cây bên đường nhanh chóng lui về phía sau, trong thoáng chốc anh lại thấy cảnh tượng mình và Bạch Thanh Dung cùng nhau bước đi trên con đường này thuở nào.
Bạch Thanh Dung mặc chiếc đầm vàng, lơ đãng vuốt tóc bên tai, hơi quay đầu nhìn anh, trên mặt tràn đầy ý cười ấm áp.
“Tôi sợ cô ấy đột nhiên nhớ tới tôi, sẽ quay lại đây, nếu vừa hay tôi cũng ở đây, nói không chừng cô ấy sẽ bằng lòng ở lại không đi nữa thì sao.” Hạ Dũng chậm rãi nói: “Lưu, cậu nói xem có phải tôi rất nực cười hay không?”
Lưu lắc đầu bất đắc dĩ: “Ông chủ, anh có từng nghĩ làm vậy có đáng hay không? Người muốn làm bạn gái anh ở thành phố X nhiều như vậy, nhỏ thì nhân viên công ty, lớn thì ngôi sao nổi tiếng, anh muốn người thế nào mà không có? Vì sao nhất định phải là cô Bạch?”
Hạ Dũng im lặng một lúc, tựa như rơi vào trầm tư, một lát sau, anh buồn buồn nói: “Có đáng hay không? Tôi thường tự hỏi mình, nhưng đáp án trong lòng tôi vẫn luôn chỉ có một, đó chính là xứng đáng, kiên định như thế, tôi không biết một nửa kia của tôi có phải là Thanh Dung hay không, tôi chỉ biết nếu không phải là cô ấy, nửa đời sau của tôi sẽ không hạnh phúc.”
Ánh nắng chiều hiện lên phía chân trời đỏ rực, mặt trời mờ ảo như ẩn như hiện, từ từ lặn xuống phía tây, ánh mắt của Hạ Dũng dịu dàng vô bờ bến.
“Thanh Dung, em nói tạm biệt là không gặp lại nữa sao? Rốt cuộc em đã đi đâu, vì sao anh đã lật tung cả thành phố X mà vẫn không tìm được em?” Hạ Dũng thầm nói.
Lưu lại đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Sếp Hạ, anh nói xem có phải cô Bạch không ở thành phố X nữa hay không? Dựa theo mức độ và mật độ anh tìm kiếm, cho dù là kim đáy bể thì vẫn có vết tích. Cô Bạch đây tựa như bốc hơi khỏi thế gian vậy!”
Hạ Dũng đột nhiên ngồi dậy, sự tuyệt vọng trong mắt càng thêm rõ ràng: “Sao tôi lại không nghĩ đến chứ, chẳng qua là tôi không muốn bản thân chấp nhận giả thiết này, nếu Thanh Dung vẫn còn ở thành phố X, tôi chắc chắn có thể tìm được cô ấy, nhưng nếu cô ấy rời khỏi thành phố X, ngay cả việc cô ấy có thể đi đâu tôi cũng không có manh mối, tôi phải đi đâu tìm cô ấy đây?”
“Lưu, cậu có thuốc lá không?” Hạ Dũng hỏi.
Lưu vô cùng kinh ngạc: “Sếp Hạ, không phải từ trước tới nay anh không hút thuốc lá sao?”
Hạ Dũng khoát khoát tay: “Đưa tôi đi!”
Lưu dừng xe ở ven đường, lấy từ trong túi ra một hộp thuốc, rút ra một điếu đưa cho Hạ Dũng, Hạ Dũng đón lấy, Lưu châm thuốc cho Hạ Dũng.
Hạ Dũng đã quên hoàng hôn ngày thu đó đã hút bao nhiêu điếu, khi cơn gió mang theo cái se lạnh cuối thu ập đến, anh rụt mình lại, chậm rãi nhả ra từng ngụm khói, cuối cùng dần hòa vào gió thu.
Lúc này ở thành phố Z, Vương Thục Vy đang thu dọn hành lý của mình: “Nghĩ đến ngày mai tôi có thể đến Bắc Hải, thật sự vui quá đi!”
Bạch Thanh Dung đang tắm cho Bạch Mộ Ngôn cũng cạn lời: “Nhân dân Bắc Hải chắc sẽ cảm ơn cô lắm, bây giờ không phải là mùa du lịch, thực sự không hiểu nổi ngoài cô ra thì ai muốn đi biển vào cuối thu lạnh cóng!”
Vương Thục Vy chép miệng: “Cô hiểu gì chứ, người thường yêu thích đi biển mùa hè, còn thanh niên văn nghệ chân chính như tôi sẽ đi vào lúc người thường không đi.”
“Hèn gì ảnh cô chụp chẳng có biển người quấy nhiễu.” Bạch Thanh Dung nói như có điều suy nghĩ.
“Mẹ ơi mẹ, lúc nào chúng con có thể ra ngoài du lịch ạ?” Bạch Mộ Ngôn hân hoan hỏi.
Bạch Thanh Dung cầm khăn vừa lau khô người cho Bạch Mộ Ngôn vừa nói: “Đợi mẹ xong việc rồi đưa con và em đi được không?”
“Được ạ!” Gương mặt ngây thơ của Bạch Mộ Ngôn tràn đầy vui sướng.
“Tắm rửa sạch sẽ rồi, Mộ Ngôn mau đi ngủ thôi!” Bạch Thanh Dung thuần thục giúp Bạch Mộ Ngôn mặc đồ ngủ.
Bạch Mộ Ngôn mang dép, chạy ra ngoài như gió: “Tịch Nhan, Tịch Nhan, anh tắm xong rồi, anh kể chuyện cho em nghe nhé!”
“Thật ao ước có một cặp bé con dễ thương như này, xong rồi, tôi quyết định không làm người theo chủ nghĩa độc thân nữa, hoặc tiếp tục làm cũng được, tôi phải đi tìm đàn ông sinh em bé thôi.” Nhìn dáng vẻ đáng yêu của Bạch Mộ Ngôn, trái tim của Vương Thục Vy tâm cũng bắt đầu ngứa ngáy.
“Cơ hội đang ở trước mắt, ngày mai đến Bắc Hải tìm người bị thần kinh như cô đi, ghép lại một đôi dễ dàng sinh được một cục cưng ngốc ha ha ha...” Bạch Thanh Dung quen Vương Thục Vy quá lâu cũng trở nên ngày càng hài hước, có thể bày trò mọi lúc.
Vương Thục Vy nghe Bạch Thanh Dung nói mà không thể phản bác, giả bộ tức giận vốc nước trong thau Bạch Mộ Ngôn vừa tắm xong hất lên mặt Bạch Thanh Dung.
Cô ấy nghe Bạch Thanh Dung hét lên như mong muốn, Bạch Thanh Dung cũng vốc nước hất vào Vương Thục Vy, hai người ầm ĩ một trận như trẻ con.
Sáng hôm sau, Bạch Thanh Dung một mình đến phòng triển lãm, hôm nay là thứ tư, thông thường giữa tuần là lúc khách khá ít, Bạch Thanh Dung thường vẽ tranh trong phòng vẽ.
Lúc mới tới thành phố Z, những bức tranh Bạch Thanh Dung vẽ khá ảm đạm, hiện tại năm năm sau, tranh của Bạch Thanh Dung đã thoát khỏi sự bi phẫn và bất bình ban đầu, ngày càng giống đóa hoa nở rộ sau mưa gió.
Hai bé con đáng yêu khiến cuộc sống của Bạch Thanh Dung vui vẻ hơn, bây giờ Bạch Thanh Dung hiếm khi thấy áp lực hoặc mệt mỏi, dù gặp bất cứ chuyện gì, chỉ cần suy nghĩ đến Bạch Mộ Ngôn và Bạch Tịch Nhan, tâm trạng không vui liền bay biến.
Số lần Viên Minh đến phòng triển lãm ngày càng tăng lên, anh ta là nhiếp ảnh gia tự do, thời gian làm việc thoải mái, chỉ cần không có việc gì, anh sẽ đến phòng triển lãm tranh tìm Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung dần quen với sự xuất hiện của anh ta, Viên Minh là người bạn khác giới duy nhất của cô ở thành phố Z, tính cách Viên Minh rất tốt, Bạch Mộ Ngôn, Bạch Tịch Nhan và cả Vương Thục Vy cũng thích anh ta, Bạch Thanh Dung cũng không thờ ơ với anh ta.
Cộng thêm những lúc cửa tiệm có nhiều đơn đặt hàng, rất cần một người đàn ông giúp đỡ, Bạch Thanh Dung đã từng nhắc đến việc trả cho Viên Minh ít tiền bồi dưỡng, Viên Minh nói rằng mỗi ngày chỉ cần cho anh ngắm tranh miễn phí là vui rồi.
Thường xuyên qua lại, Bạch Thanh Dung và Viên Minh trở thành bạn bè không gì không thể nói với nhau.