Hạ Dũng lái xe đưa cô về nhà. Cả người cô đờ đẫn, nhìn vô cùng nhếch nhác. Anh ôm cô xuống xe, đi thẳng vào trong biệt thự, lòng cô đều đã nguội lạnh, thân thể không ngừng run rẩy.
Nhìn cô như vậy, anh chỉ đành bất đắc dĩ thở dài, vội vàng lấy khăn tắm trong tủ ra khoác lên người cô, sau đó lại gọi người giúp việc tới thay quần áo cho cô.
Anh đi tới phòng bếp, nhân lúc rảnh rỗi chờ cô và người giúp việc liền nấu một bát canh gừng rồi bưng về phòng.
Sau khi thay quần áo sạch sẽ, cô lại chật vật mà tiều tụy ngồi ở trên giường.
“Thanh Dung, em mau uống canh gừng cho đỡ bị cảm đi.” Nói xong, anh từ từ thổi canh cho nguội, rồi đưa đến bên miệng cô.
“Nghe lời anh, uống chút đi.” Tinh thần đang phân tán của cô rốt cuộc cũng có chút thần sắc, hai mắt cô đẫm lệ, mờ mịt nhìn anh.
“Hạ Dũng, anh tin tưởng em sao? Em thật sự không hề làm chuyện có lỗi với Thành Phong.” Nước mắt cô ào ào rơi xuống.
“Anh tin em.” Anh lập tức khẳng định, trả lời dứt khoát mà thẳng thắn. Cô tin lời anh nói, cho dù cô có làm chuyện như vậy đi nữa, nhưng chỉ cần cô bảo không phải, anh nhất định sẽ tin cô vô điều kiện.
“Nhưng anh ấy lại không tin em.” Trái tim cô thực sự rất đau, người đáng lẽ ra nên tin tưởng cô nhất lại không tin cô, ngược lại bất kỳ lúc nào Hạ Dũng cũng đứng bên cạnh cô. Con người quả thật là loài động vật tự ngược đãi chính mình, nếu cô yêu anh, vậy thì anh nhất định sẽ cưng chiều cô cả đời.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác cô lại thương Lâm Thành Phong, mà anh ấy chỉ tin những gì mình thấy, nghi ngờ lời nói của cô, đây chính là tình yêu sao? Không hề có sự tin tưởng, cho nên tình cảm vốn nên bền chắc không thể phá vỡ giữa cô và anh cũng trở nên mỏng manh như vậy.
“Anh ta nhất định có nỗi khổ trong lòng.” Anh an ủi cô.
“Nỗi khổ trong lòng? Chính là chê em dơ bẩn sao?” Cô khổ sở cười, cõi lòng tan nát thành từng mảnh.
“Thanh Dung, đừng nghĩ nhiều nữa. Em mau nghỉ ngơi một lát đi.” Anh dỗ dành cô. Sau khi anh đút xong canh gừng cho cô, cô cũng thực sự mệt mỏi, liền nằm xuống ngủ.
Trông thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng anh vừa khổ sở, vừa bất đắc dĩ.
“Thanh Dung, anh nên làm thế nào đây? Nhìn em đau đớn như vậy, anh thực sự rất muốn kéo em vào lòng an ủi, nhưng anh biết trong trái tim em không có anh. Anh luôn bằng lòng đợi em, em có thể cho anh một cơ hội được không?” Anh nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho cô, sau đó mới rời khỏi phòng.
Anh đến bên tủ rượu lấy ra một chai vang đỏ, uống hết ly này đến ly khác.
Lát sau, anh lại lấy di động gọi cho Lâm Thành Phong. Lúc này anh ấy vẫn còn đứng ở trong mưa, dương như lần nào anh ấy cũng đến chậm hơn một bước so với anh.
Nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, anh ấy lập tức nghe máy. Mặc cho nước mưa làm ướt di động nhưng anh ấy cũng không quan tâm.
“Lâm Thành Phong, sớm muộn gì cũng có ngày anh phải hối hận.” Giọng nói của anh mang theo men say
“Chuyện tôi hối hận nhất chính là quen biết Bạch Thanh Dung.” Nói xong, anh dứt khoát ném di động ra ngoài. Nếu không quen biết cô, anh sẽ không phải đau khổ như thế.
Sau khi anh nói vậy, Hạ Dũng không còn nghe thấy âm thanh gì nữa. Anh ấy thật hận không thể chạy tới đánh anh một trận.
“Lâm Thành Phong, đây là quyết định của anh. Sau này tôi sẽ không nhường bước nữa.” Nói xong, anh liền đặt ly rượu xuống quay về phòng ngủ. Anh muốn nghỉ ngơi cho thật tốt, bắt đầu từ ngày mai anh sẽ ở bên cô, giúp cô quên đi anh ấy. Nếu anh ấy đã không biết cách quý trọng vậy thì hãy để anh nâng niu, bảo vệ cô.
...
Vì Bạch Thanh Dung ở lại nhà mình, nên anh đã giao mọi chuyện trong công ty cho trợ lý, mỗi ngày đều ở bên cạnh cô, dỗ dành cô vui vẻ.
Sau khi biết cô đang ở nhà anh, Phạm Lan Lan rốt cuộc cũng yên tâm.
Cô ấy vừa làm việc, vừa chú ý đến tình hình của Đinh Mẫn Ly. Nhưng cô ta vẫn không có hành động gì, thậm chí khiến cô bắt đầu hoài nghi tính chân thực trong lời nói của Cố Sâm.
Thoáng cái đã qua một tháng. Sáng sớm hôm đó, Bạch Thanh Dung bỗng cảm thấy rất buồn nôn, cô vội vàng xuống giường chạy vào nhà tắm. Sau trận nôn mửa, ngay cả dạ dày cũng đều sắp ói ra hết, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Cô không khỏi nghi ngờ, không biết mình bị làm sao. Vốn dĩ Hạ Dũng định tới gọi cô xuống tầng ăn sáng, nhưng không ngờ lại trông thấy sắc mặt tái nhợt của cô. Anh lo lắng ôm lấy cô, nhanh chóng ra khỏi nhà.
Đi tới bệnh viện, trải qua quá trình kiểm ra, cuối cùng cô mới biết mình mang thai. Kết quả này khiến cô vừa vui vẻ lại có phần lo lắng.
Lâm Thành Phong vẫn cho rằng cô và Cố Sâm đã có gì đó, anh nhất định sẽ cho rằng đứa bé này là con của anh ta.
Bệnh viện kê đơn thuốc, để cô về nhà tĩnh dưỡng. Sau khi quay lại, cô chỉ ăn qua loa vài món rồi nói hơi mệt, muốn lên phòng nghỉ ngơi.
Nhìn theo bóng cô, anh không nén nổi xót xa trong lòng. Bây giờ bọn họ đã có con, tin chắc Lâm Thành Phong nhất định sẽ thay đổi thái độ.
Về tới phòng, cô nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng còn bằng phẳng của mình. Thật không ngờ ở chỗ này đã có thêm một sinh mạng nhỏ, vừa nghĩ đến đó cô thật sự không thể tin nổi.
Đây là đứa con của cô và anh, cô thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng khi nghĩ đến thái độ của anh đối với mình, cô bỗng nhiên rất lo lắng.
Bởi vì thiếu máu nên Đinh Mẫn Ly đã đến bệnh viện kiểm tra, kết quả lại trông thấy Bạch Thanh Dung và Hạ Dũng. Cô ta vội vàng đuổi theo, khi nghe thấy bác sĩ nói cô đang có thai, cô ta lập tức kinh ngạc, cười không khép nổi miệng, tin chắc rằng lần này cô và Lâm Thần Phong có thể sẽ hoàn toàn chấm dứt.
Về tới công ty, cô ta trực tiếp lên phòng làm việc của anh. Lúc này anh đang cúi đầu làm việc, không thèm ngẩng lên.
“Có chuyện gì?” Anh lạnh lùng hỏi.
“Chủ tịch Lâm, hôm nay em đến bệnh viện kiểm tra đã gặp Hạ Dũng và Bạch Thanh Dung. Cô ấy đang có thai, chúc mừng anh.” Cô ta mỉm cười nhìn anh.
Cô ta cố ý nhấn mạnh việc hai người bọn họ cùng đến bệnh viện chính là vì muốn khiến anh hiểu lầm. Trước đó, cô đã xảy ra tình một đêm với Cố Sâm, bây giờ lại quấn quýt bên Hạ Dũng. Người phụ nữ như vậy mà anh còn có thể yêu mới lạ.
Nghe lời cô ta nói, anh dùng sức nhấn mạnh bút máy trong tay lên hợp đồng, lưu lại dấu vết màu đen rõ ràng.
“Nếu không có công việc gì thì về nghỉ ngơi đi.” Thấy anh ra lệnh đuổi khách. Cô ta thè lười rồi xoay người rời khỏi, ngay lúc đó trên mặt cô ta liền lộ ra nụ cười đắc ý.
Anh không còn tâm trạng để làm việc nữa, đứa bé này tới thật không đúng lúc. Vừa nghĩ đến chuyện đêm đó nhìn thấy, thì anh lại không có cách nào để đối mặt với cô.
Anh sợ trong lúc tức giận sẽ làm tổn thương cô, cho nên lúc cô rời đi, anh đã không đuổi theo cô.
Bạch Thanh Dung cầm di động, rất muốn báo tin tức này cho anh. Chẳng qua là cô cũng không dám, sợ anh sẽ không thừa nhận đứa trẻ.
Đúng lúc đó, điện thoại của cô lại vang lên, nhìn thấy cái tên Lâm Thành Phong trên màn hình, cô vội vàng nghe máy.
“Thành Phong?” Cô kích động gọi tên anh, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Có phải anh đã tin cô rồi không?
“Mau giải quyết đứa bé đi!” Vừa nghĩ tới nó, anh đã cảm thấy vô cùng nhục nhã. Anh không thể cho phép đứa trẻ như vậy được sinh ra trên thế giới này.
Lời nói của anh khiến vui mừng tràn đầy trong lòng cô lập tức tan biến, cả người cũng vì không chịu nổi đả kích mà sững sờ ra đó.
“Anh nói cái gì?” Cô cố nén nghẹn ngào hỏi anh.
“Tôi nói, hãy phá đứa bé này đi. Vừa nghĩ đến nó tôi lại nhớ đến đêm hôm đó. Nghĩ đến việc tôi bị cô đùa bỡn trong tay thật ngu xuẩn biết bao.”
“Anh dựa vào cái gì mà đối với tôi như vậy? Đứa bé này là của tôi. Không phải anh không tin tưởng sự trong sạch của tôi sao? Được, nó là con tôi, chính tôi mới có quyền giữ nó lại, còn chưa đến lượt anh quyết định. Nếu trong lòng anh tôi đê tiện như thế, vậy thì sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa.” Nói xong cô lập tức cúp máy.
Nước mắt không thể kìm chế mà rơi xuống, lòng cô đã hoàn toàn tan nát. Cô tưởng rằng anh sẽ tin mình, nhưng thật không ngờ từ đầu tới cuối anh đều nghi ngờ cô.
Quyết định như vậy thực sự rất đau khổ. Cô thực sự quá mệt mỏi, không thể kiên trì được nữa rồi. Cô là phụ nữ, chỉ mong muốn có được một người đàn ông để mình dựa vào, nhưng thật không ngờ, người cô yêu nhất chính là người tổn thương cô nhiều nhất.
Nghe những lời nói tức giận của cô, lòng anh giống như bị người ta nện cho một đấm, vô cùng đau nhức. Anh cũng muốn tin tưởng cô, nhưng lại không thể thuyết phục chính mình chấp nhận lý do của cô.
Anh bực bội ném tài liệu lên bàn: “Bạch Thanh Dung, tôi phải làm gì với em đây?”
Nghe thấy tiếng khóc đè nén ở trong phòng cô, Hạ Dũng gõ cửa rồi đi vào.
Cô nước mắt đầy mặt nhìn anh, bây giờ cô nên làm gì đây?
“Thanh Dung, anh tin em. Nếu em đồng ý, anh sẵn sàng chăm sóc cho mẹ con em.” Anh lấy hết can đảm hỏi cô. Mặc dù hiện giờ không phải là lúc để nói ra những lời này, nhưng khi trông thấy ánh mắt tựa như bị cả thế giới vứt bỏ của cô, lòng anh lại vô cùng đau đớn.
Nước mắt của cô là nỗi đau lớn nhất trong trái tim anh, nếu như có thể, anh muốn dùng hết tất cả biện pháp để khiến cô vui vẻ, hạnh phúc.
“Hạ Dũng, em muốn yên lặng một mình.” Cô nhìn anh nói. Anh chỉ đành gật đầu, rời khỏi phòng.
Quan sát quanh phòng, cô cứ để mặc cho nước mắt rơi xuống. Không biết đã khóc bao lâu, bỗng nhiên cô nhớ tới đứa bé trong bụng. Bác sĩ đã dặn cô phải ổn định cảm xúc, nếu không sẽ không tốt cho đứa trẻ.
Cô vội lau khô nước mắt, tự nói với mình phải phấn chấn, cô nhất định phải sống thật tốt vì đứa bé.
...
Ở bên kia, văn phòng thám tử tư mà Phạm Lan Lan thuê bỗng gọi điện cho cô, nói rằng ngày hôm nay Đinh Mẫn Ly đã liên lạc với Dương Nhạc Nhạc, không biết có liên quan đến cô ta hay không.
Nghe tin tức nay, trong mắt cô ấy lập tức lóe lên vẻ nghi hoặc. Cho dù bọn họ có liên lạc hay không thì cô ấy vẫn phải điều tra. Cô ấy không cho phép bất cứ ai gây tổn thương cho Bạch Thanh Dung.
Khi cô ấy gọi cho Hạ Dũng, mới chuyện biết cô đang mang thai. Cô ấy hoàn toàn tin tưởng đứa bé trong bụng cô là của Lâm Thành Phong.
Thế nhưng người nên tin tưởng nhất lại nghi ngờ cô. Phạm Lan Lan chỉ biết thở dài, đi ra khỏi nhà. Cô muốn tìm Dương Nhạc Nhạc để làm rõ tình hình.