Đinh Mẫn Ly phát hiện Lâm Thành Phong vẫn còn ở trong công ty. Biết anh nhất định tin rằng Bạch Thanh Dung đã làm chuyện có lỗi với mình.
Vừa nghĩ đến đó, cô ta đã cảm thấy vô cùng hưng phấn. Sau buổi chụp ảnh quảng cáo hôm nay, mấy ngày tiếp theo cô ta sẽ có thời gian nghỉ ngơi, vì vậy cô ta liền đi tới phòng làm việc của chủ tịch ở tầng cao nhất.
Cô ta nhẹ nhàng gõ cửa, lúc nghe thấy anh nói vào đi mới đẩy cửa bước tới.
Trông thấy dáng vẻ tiều tụy của anh, trong lòng cô ta lại thoáng thương tiếc.
“Có việc gì?” Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô ta, hỏi.
“Chủ tịch Lâm, em qua đây là vì muốn hỏi, buổi chụp hình hôm nay của em đã hoàn thành, sẽ có vài ngày rảnh rỗi, công ty còn việc gì muốn sắp xếp cho em không? Nếu như không có, vậy em định ra ngoài cho khuây khỏa một chút.” Cô ta nhìn anh, nói.
“Chờ lát nữa anh bảo Cường thông báo cho em.” Nói xong, anh lại cúi đầu tiếp tục làm việc. Nhìn dáng vẻ căn bản lười để ý đến mình của anh, trong lòng cô ta lại cảm thấy đau xót.
Cô ta cứ đứng ở đó nhìn anh. Lúc ngẩng đầu lên anh mới phát hiện cô ta vẫn chưa rời khỏi.
“Sao vậy, còn có chuyện gì ư?” Anh lạnh lùng hỏi, đúng lúc đó, cô ta lại lấy di động trong túi ra nhìn, không ngờ Bạch Thanh Dung cũng tới công ty.
Trên mặt cô ta dâng lên nụ cười đắc ý, nhìn thấy động tác giơ tay xoa huyệt thái dương của anh, cô ta lập tức bước đến.
Đi tới phía sau lưng anh, cô ta nhẹ nhàng xoa trán cho anh. Vốn dĩ anh muốn từ chối, thế nhưng lúc đó, anh lại trông thấy Bạch Thanh Dung và Phạm Lan Lan từ trong thang máy đi ra.
Nghĩ đến hành động của cô, anh chẳng những không hề trách mắng Đinh Mẫn Ly, ngược lại còn nhắm mắt dựa người vào ghế, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
Phạm Lan Lan đã cổ vũ Bạch Thanh Dung tới đây giải thích với anh, suy cho cùng mọi chuyện không nói thì không thể giải quyết được. Hơn nữa cô cũng muốn nói rõ ràng với anh, nếu như cuối cùng anh vẫn không tin tưởng mình, vậy thì cô sẽ cam chịu số phận.
Cô đẩy cửa phòng chủ tịch, bước vào, khi nhìn đến vẻ mặt đầy dịu dàng đang xoa bóp trán cho Lâm Thành Phong của cô ta, cô quả thực không thể tin nổi vào mắt mình. Anh vì chuyện đêm hôm đó mà chán ghét cô sao?
Cô ta mỉm cười khinh thường nhìn cô, khiến Phạm Lan Lan sắp tức chết rồi.
Thật không ngờ Lâm Thành Phong sẽ làm ra chuyện như vậy. Cô ấy vốn còn định khuyên Bạch Thanh Dung qua đây nói rõ với anh, cố gắng hóa giải hiểu lầm giữa hai người, nhưng bây giờ xem ra, tất cả là do mình nhiều chuyện rồi. Cô ấy chẳng những không giúp được cô, còn khiến cô phải chịu tổn thương sâu hơn.
Cô cố nén nước mắt, nghẹn ngào nhìn anh, nói.
“Thành Phong, vốn dĩ hôm nay em qua đây là muốn giải thích với anh chuyện ngày đó. Em thực sự bị người khác hãm hại, ngay cả chính em cũng không biết chuyện gì xảy ra. Anh tin cũng tốt, không tin cũng được, không sao cả. Xin lỗi vì đã quấy rầy.” Nói xong, cô lập tức xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Thất vọng và đau khổ trong mắt cô không tránh khỏi ánh mắt anh.
“Một câu hiểu lầm xem như xong, đây là kiểu giải thích gì vậy?” Đinh Mẫn Ly giả vờ không biết chuyện gì mà bình luận.
“Tốt nhân cô nên câm miệng cho tôi, nếu không tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.” Phạm Lan Lan lạnh lùng nhìn cô ta nói, tiếp đó cô ấy đi nhanh đến trước bàn làm việc của Lâm Thần Phong, vỗ mạnh vào bàn.
“Anh thật sự khiến tôi quá thất vọng rồi.” Nói xong, cô lạnh lùng trừng mắt nhìn Đinh Mẫn Ly, sau đó xoay ngươi ra ngoài đi tìm Bạch Thanh Dung.
Cô ấy nhanh chóng đuổi theo cô, nhưng không hề trông thấy bóng dáng của cô ở dưới tầng.
Cô ấy tìm kiếm khắp nơi, thậm chí gọi điện cho cô cũng không có ai bắt máy.
Mây đen dày đặc, sấm chớp rền vang, chỉ lát nữa là trời sẽ mưa. Phạm Lan Lan vội vàng lái xe chạy thẳng về nhà Lâm Thành Phong nhưng cô căn bản vẫn chưa quay lại.
Bạch Thanh Dung đi một mình trên đường, cô biết cô ấy nhất định sẽ đuổi theo mình, vì vậy đã cố ý đi trên một con đường nhỏ, cứ đi rồi đi, tới khi thấm mệt, cô mới ngồi xuống ghế trong công viên.
Thấy trời sắp mưa, những người đi đường ở quanh cô đều bước nhanh rời đi, chỉ còn lại mình cô ngồi ở nơi đây, dáng vẻ hồn bay phách lạc.
Mưa rơi xuống như chút nước, trong nháy mắt đã thấm ướt quần áo của cô. Nhưng cô dường như không có cảm giác, cứ ngồi ở đó không hề nhúc nhích.
Hiện giờ trong đầu cô đều là dáng vẻ Đinh Mẫn Ly mỉm cười xoa trán cho Lâm Thành Phòng, mà khi thấy cô anh chẳng nhưng không hề tự trách, ngược lại còn rất hưởng thụ sự phục vụ của cô ta.
Cũng đúng, anh vẫn luôn cho rằng cô và Cố Sâm đã xảy ra chuyện, trong lòng anh cô đã dơ bẩn rồi, cô không còn xứng ở bên anh nữa.
Cô quả thực rất đau lòng. Chỉ biết ngồi ở chỗ đó, bỗng nhiên la to.
Cô muốn phát tiết toàn bộ khổ sở ra ngoài. Thế nhưng lòng cô thật sự rất đau, không còn sức lực để giãy giụa nữa, chỉ có thể để mặc sự đau đớn không có giới hạn chiếm đoạt mình.
Những giọt nước không ngừng chảy xuống theo gò má cô, không rõ là nước mắt hay là nước mưa.
Thấy cô vẫn chưa trở về, Phạm Lan Lan liền vội vàng gọi cho Lâm Thành Phong.
“Lâm Thành Phong, bây giờ ngoài trời đang mưa, không biết Thanh Dung đang ở đâu cả, anh tự xem mà xử lý đi. Tôi cũng sẽ nói chuyện này với Hạ Dũng, anh hãy giải quyết cho tốt!” Sau khi cúp điện thoại, cô ấy lại gọi cho Hạ Dũng.
Khi nghe được tin không tìm thấy Bạch Thanh Dung, Hạ Dũng lập tức cầm theo ô chạy ra khỏi công ty, anh lái xe trên đường tìm kiếm khắp nơi không có mục đích.
Lâm Thành Phong vội đẩy Đinh Mẫn Ly ra khiến cô ta lảo đảo suýt nữa ngã xuống.
Cô ta không thể tin được nhìn anh. Hóa ra vừa rồi anh không từ chối là vì tức giận với Bạch Thanh Dung.
Nghĩ đến việc mình bị lợi dụng, cô ta chỉ hận không thể trực tiếp giết chết cô.
Nghĩ đến lời Phạm Lan Lan nói, cuối cùng anh vẫn không thể kìm nén nổi, anh vội cầm áo khoác âu phục rồi ra khỏi công ty.
Hạ Dũng tìm kiếm cô ở khắp nơi. Mưa rào xối xả, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, cần gạt nước mới vừa quét nước mưa xuống thì ngay sau đó tấm kính thủy tinh lại bị dính ướt.
Anh vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho cô, nhưng không có ai bắt máy.
Nhìn đến cái tên không ngừng lóe lên trong di động, cô chỉ biết cười khổ, trực tiếp cúp máy.
Cô yên lặng ngồi trong công viên giống như một bức tượng đá vậy.
Lái xe ra khỏi công ty, trái tim Lâm Thành Phong đều đập loạn nhịp. Sao anh lại không biết nỗi đau trong lòng cô chứ, chỉ là anh nhất thời tức giận, cho nên mới muốn trả thù cô. Bỗng nhiên anh cảm thấy rất hối hận.
Lúc lái xe qua công viên nhỏ, Hạ Dũng trông thấy bóng người đang ngồi trên ghế trong màn mưa. Sau khi dừng xe, anh lập tức bước xuống, ngay cả ô cũng không cầm theo.
Anh đi nhanh đến trước mặt cô, cởi áo khoác che lên đầu cô.
Thấy anh tới đây, trong lòng cô có hơi ấm áp, nhưng đây cũng không phải là người cô mong đợi.
“Hạ Dũng, em thật sự không làm gì cả.” Cô nghẹn ngào khóc thành tiếng, vô cùng tủi thân, cũng rất đau lòng, nhưng vì sao anh ấy lại không thể hiểu cho cô chứ.
“Anh tin em. Cho dù là lúc nào, anh đều tin tưởng em.” Anh ôm cô vào lòng thật chặt.
Người con gái mà anh vẫn luôn bảo vệ giống như báu vật lại bị Lâm Thành Phong tổn thương đến như vậy. Nhìn dáng vẻ đau khổ của cô, trong lòng anh càng thêm nhức nhối, không có cách nào đè nén.
“Em thực sự rất đau lòng, em không hề phản bội anh ấy.” Cô không ngừng lặp lại những lời này, cô thật hy vọng anh ấy có thể tin tưởng mình, nhưng sự thực lại chứng minh anh ấy chẳng những nghi ngờ cô mà còn tới lui với Đinh Mẫn Ly.
Anh ấy là kiểu người luôn giữ mình trong sạch, nếu không phải anh ấy cho phép thì cô ta sao có thể xuất hiện ở bên cạnh anh ấy chứ.
“Thanh Dung, em đừng buồn, anh tin em. Về nhà cùng anh nhé, anh đưa em rời khỏi chỗ này.” Anh muốn kéo cô lên xe, cứ ở trong mưa như vậy cũng không tốt.
Anh không muốn cô chịu bất cứ ốm đau dằn vặt nào.
“Anh đi đi, em muốn một mình yên lặng ngồi ở chỗ này.” Cô từ chối ý tốt của anh, chỉ muốn bình tĩnh suy nghĩ mọi chuyện.
“Em không đi, vậy anh sẽ mãi mãi ở cạnh em. Thanh Dung, anh yêu em, cho dù em và Cố Sâm có xảy ra chuyện gì cũng được, dù trong lòng em còn yêu Lâm Thành Phong cũng không sao, anh vẫn sẽ yêu em. Anh muốn giữ em lại bên mình, anh chỉ cần con người em, rất muốn ở bên em.” Anh nói giống như đã làm ra quyết định gì đó thật lớn.
Cô kinh ngạc nhìn anh, khổ sở cười.
“Em cũng không biết bản thân mình có dơ bẩn hay không. Hạ Dũng, anh thích hợp với cô gái tốt hơn, em không xứng với anh.” Cô trực tiếp từ chối anh, nhưng sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, anh không muốn chôn giấu tình cảm thật sâu trong lòng nữa. Nếu Lâm Thành Phong không biết quý trọng, vậy thì anh sẽ cạnh tranh công bằng với anh ấy.
“Anh không quan tâm. Anh chỉ muốn em thôi.” Anh chăm chú nhìn cô, nói. Anh điên thật rồi, yêu cô đến phát điên rồi, chỉ hận không thể luôn ở cạnh cô. Khi thấy cô hạnh phúc, anh cũng sẽ vui vẻ theo, nhưng khi cô đau khổ, anh thậm chí còn đau hơn cô.
Anh vẫn luôn tự nói với mình, thật lòng yêu thương một cô gái, chính là được trông thấy cô ấy hạnh phúc. Mà lúc trước hai người bọn họ quả thực rất hạnh phúc bên nhau, chỉ là hạnh phúc đó thật sự quá ngắn ngủi.
Người vốn nên tin tưởng cô nhất lại khiến cho tất cả bọn họ đều thất vọng, càng làm cho cô đau đến thấu tim.
“Thanh Dung, chúng ta về thôi.” Anh an ủi cô, sau đó đỡ cô rời khỏi chỗ này.
Cách đó không xa, Lâm Thành Phong không ngừng dõi theo bóng lưng của hai người họ. Tuy trời mưa rất to, nhưng vẫn không ngăn cản được tình cảm của Hạ Dũng đối với cô.
Trái tim anh rất đau, lẽ nào anh sai rồi ư? Anh để tay lên ngực tự hỏi, anh yêu cô sao? Đáp án dĩ nhiên là khẳng định, chỉ là anh thực sự không có cách nào rộng lượng, có thể chấp nhận chuyện giữa cô và Cố Sâm giống Hạ Dũng được.
Hạ Dũng đỡ cô vào xe. Cô như con rối mất đi linh hồn, ngơ ngác ngồi ở đó.
Lâm Thành Phong rất muốn chạy qua ngăn cản Hạ Dũng đưa cô rời đi, thế nhưng dưới chân anh giống như mọc rễ, không thể động đậy.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ngồi xe anh ấy rời đi.
Anh nắm chặt áo sơ mi trước ngực, người đau khổ đâu chỉ có mình cô.
Anh yêu cô! Ai có thể hiểu được nỗi đau của anh chứ.