Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)

Chương 137: Cảnh cáo




Từ khi Bạch Thanh Dung trở về thì cũng rất ít khi nhìn thấy Lâm Thành Phong, mỗi lần hỏi Cường thì đều nói là anh rất bận, cơm trưa hôm nay do Bạch Thanh Dung đích thân làm, chuẩn bị mang đến cho Lâm Thành Phong, Cường lái xe đưa Bạch Thanh Dung đến công ty.

Cường hận không thể hiểu nổi Lâm Thành Phong, rõ ràng là không hề bận như vậy, nhưng lại không chịu về nhà hỏi Bạch Thanh Dung, Cường có thể cảm nhận được Lâm Thành Phong có vẻ đang cố tình trốn tránh Bạch Thanh Dung.

Rất nhanh đã đến công ty rồi, Bạch Thanh Dung xuống xe rồi đi thẳng lên tầng trên.

Mấy ngày nay vì trong lòng có chuyện nên Lâm Thành Phong luôn bị mất ngủ, nhưng ban ngày lại thấy buồn ngủ, vừa xử lý xong công việc, anh liền đứng lên đi đến phòng nghỉ để nghỉ ngơi một lát, buổi chiều còn có cuộc họp quan trọng, anh phải để cho bản thân có được trạng thái tinh thần tốt nhất, cho nên đến phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút.

Đinh Mẫn Ly lên đến tầng trên cùng, lúc này cô ta vừa hay đang rất rảnh, muốn lên hỏi Lâm Thành Phong xem gần đây có sắp xếp nhiệm vụ gì cho cô ta không.

Cô ta đứng trước cửa phòng làm việc của chủ tịch gõ cửa một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng đáp lại, sau khi đến phòng thư ký hỏi thì biết Lâm Thành Phong không ra ngoài nên đã tự mở cửa đi vào trong phòng làm việc.

Cô ta nhìn trong phòng làm việc không có bóng dáng của Lâm Thành Phong, có chút tò mò không biết anh đi đâu rồi, lúc đi qua phòng nghỉ thì bỗng nhiên nhìn thấy Lâm Thành Phong đang ngủ say trên giường.

Đinh Mẫn Ly đứng ngoài cửa nhìn anh, lần đầu tiên cô ta được nhìn thấy một Lâm Thành Phong trút hết vẻ lạnh nhạt trên mặt đi nằm ở đó rồi bị cả dáng vẻ yên lặng trên người anh cuốn hút đến mức không rời được mắt.

Cô ta đứng ở đó nhìn Lâm Thành Phong, cô ta luôn muốn tạo tin đồn với anh để sự nghiệp của mình được thăng tiến, hơn nữa Lâm Thành Phong lại vừa giàu vừa đẹp trai, tuyệt đối là người chồng đẹp nhất được mọi người bình chọn.

Cô ta nằm mơ cũng muốn trở thành người phụ nữ của anh, nhưng lại không ngờ bị người phụ nữa như Bạch Thanh Dung nhanh chân cướp mất rồi.

Đinh Mẫn Ly không phục nhưng cũng đành bất lực, trong đầu Lâm Thành Phong chỉ có một mình Bạch Thanh Dung, khiên cô ta thấy vô cùng ngưỡng mộ với đố kỵ với Bạch Thanh Dung.

Bạch Thanh Dung đi thang máy lên phòng làm việc của chủ tịch, cửa thang máy mở ra, cô đi giày cao gót, trong tay cầm một chiếc hộp đơn giản đi về phía phòng làm việc của Lâm Thành Phong, trên mặt không giấu nổi vẻ vui mừng.

Không biết Lâm Thành Phong nhìn thấy cô mang cơm đến cho anh có vui hay không, chắc chắn là rất ngạc nhiên cho xem.

Bạch Thanh Dung vừa nghĩ vừa bước nhanh chân về phía phòng làm việc.

Đinh Mẫn Ly nghe thấy có tiếng giày cao gót, nhìn qua cửa kính thấy Bạch Thanh Dung, không ngờ lúc này cô lại đến đây.

Bỗng nhiên trong mắt Đinh Mẫn Ly lóe lên sự suy tính, vội vàng cởi giày cao gót ra rồi đi vào trong phòng nghỉ, cô ta cởi cúc áo ra, sau đó nằm lên trên giường rồi ngả vào người Lâm Thành Phong.

Mấy ngày nay Lâm Thành Phong không nghỉ ngơi được hẳn hoi nên ngủ rất say, đến cả Đinh Mẫn Ly nằm lên giường cũng không biết.

Két, Bạch Thanh Dung mở cửa phòng làm việc đi vào, nhìn khắp nơi đều không thấy Lâm Thành Phong đâu, đến nhà vệ sinh mở cửa ra cũng không thấy bóng dáng anh ở bên trong.

Cô xoay người đi đến phòng nghỉ, nhìn qua lớp rèm cửa nửa kín nửa hở kia, cô nhìn thấy Lâm Thành Phong đang nằm trên giường, còn bên cạnh anh lại có Đinh Mẫn Ly quần áo xộc xệch đang nằm.

Bạch Thanh Dung cảm thấy mình giống như bị sét đánh trúng vậy, cô tin tưởng anh như vậy nhưng lại không ngờ rằng, nguyên nhân mà mấy ngày nay anh không về lại là vì có người phụ nữ khác ở bên ngoài.

Bỗng nhiên cô cảm thấy sự tồn tại của mình trở nên thật nực cười, răng rắc, cô nghe thấy tiếng trái tim mình đang vỡ vụn.

Nước mắt cô chảy xuống, chảy vào trong miệng, nỗi cay đắng khiến cho cô không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào lúc này.

Cô rất muốn giống như người đàn bà đanh đá xông vào hỏi Lâm Thành Phong rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng nghĩ lại thân phận của mình, cô lại dừng bước lại.

Bạch Thanh Dung xoay người bỏ đi, ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch, tiện tay vứt luôn hộp cơm trưa mà tự tay cô làm vào thùng rác.

Lúc Đinh Mẫn Ly nghe thấy tiếng cửa đóng, trên mặt liền lộ ra nụ cười đắc ý.

Bạch Thanh Dung cố kìm nước mắt đi đến bên thang máy, nhưng đúng lúc cô bước đến thang máy thì Cường cũng đúng lúc từ trong thang máy bước ra.

Cường thấy dáng vẻ thất vọng kia của Bạch Thanh Dung nên cảm thấy hơi khó hiểu, muốn đuổi theo để hỏi nhưng cửa thang máy đã đóng mất rồi.

Cậu đi về phía phòng làm việc của Lâm Thành Phong, muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng chuyện này có thể kéo quan hệ của hai người lại gần nhau hơn, sao Bạch Thanh Dung lại bỏ đi với dáng vẻ buồn bã như vậy?

Cường mở cửa bước vào phòng làm việc ra thì thấy nụ cười đắc ý kia của Đinh Mẫn Ly vẫn chưa kịp thu lại.

“Chủ tịch đâu?” Cường không ngờ Đinh Mẫn Ly lại ở đây nên hỏi với vẻ nghi hoặc.

“Đang nằm nghỉ.” Đinh Mẫn Ly liếc nhìn vào trong phòng nghỉ một cái, tỏ ý bảo Cường rằng Lâm Thành Phong đang ở trong đó.

“Cô ở đây có chuyện gì không? Vừa rồi không phải cô đã nói gì với cô chủ đấy chứ?” Cường nhìn Đinh Mẫn Ly, ánh mắt sắc bén như kiểu hận không thể nhìn thấu Đinh Mẫn Ly được vậy.

Đinh Mẫn Ly cười đểu đắc ý.

“Cậu thấy rồi đấy, tôi ngồi ở đây, tôi có thể nói gì với cô ta, là cô ta hẹp hòi, nhìn thấy tôi ở trong phòng làm việc của chủ tịch nên tức giận bỏ đi luôn, chẳng nhẽ như vậy cũng trách tôi sao? Chủ tịch là người như thế nào, phụ nữ vây quanh đầy ra, nếu như cô ta nhìn không quen, vậy thì đã bị tức chết từ lâu rồi.” Đinh Mẫn Ly nói xong đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Tâm trạng của cô ta hôm nay rất tốt, thấy dáng vẻ đau khổ kia của Bạch Thanh Dung mà trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng thoải mái, tốt nhất là Bạch Thanh Dung vì hiểu nhầm này mà bỏ Lâm Thành Phong, có như vậy thì cô ta có cơ hội tiến lên rồi, chẳng may Lâm Thành Phong lại yêu cô ta thì sao.

Đinh Mẫn Ly nghĩ, cô ta bước đến bên Cường rồi vỗ lên bả vai cậu nhắc nhở.

“Vệ sĩ như cậu nên chạy theo đi, nếu không cô chủ có xảy ra chuyện gì, cậu không gánh vác nổi đâu.” Nói xong Đinh Mẫn Ly cười đắc ý rồi rời khỏi phòng làm việc.

Tuy Cường không lạ gì Đinh Mẫn Ly nhưng nghĩ đến chuyện Bạch Thanh Dung bị Mộ Duy Thiên bắt cóc lúc trước nên vội vàng rời khỏi phòng làm việc.

Tuy lúc này giữa Lâm Thành Phong với Bạch Thanh Dung có hiểu lầm nhưng tin rằng mấy ngày sau sẽ ổn cả thôi, nếu như Bạch Thanh Dung mà xảy ra chuyện, đến lúc đó Lâm Thành Phong nhất định sẽ giết chết cậu.

Cường đuổi theo nhưng ở đâu cũng không thấy bóng dáng của Bạch Thanh Dung, cậu ta vội vàng cầm điện thoại lên gọi về nhà, hỏi người giúp việc xem Bạch Thanh Dung đã về nhà hay chưa.

Nghe người giúp việc nói sau khi Bạch Thanh Dung về nhà thì cứ như người mất hồn nên cậu cũng yên tâm hơn được một chút.

Cường lái xe về biệt thự, nhiệm vụ hôm nay của cậu chính là bảo vệ Bạch Thanh Dung thật tốt.

Trong biệt thự.

Bạch Thanh Dung nhốt mình trong phòng, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

Trong lòng cô rất đau, cảm giác ngạt thở kia khiến cô thở không ra hơi, cảm giác ấy thật sự là sống không bằng chết.

Nếu không phải hôm nay cô tự nhiên muốn đi đưa cơm trưa cho Lâm Thành Phong, để cô bắt được thì thật không biết Lâm Thành Phong còn muốn giấu cô bao lâu nữa.

Bạch Thanh Dung tự nói với mình là phải tin tưởng Lâm Thành Phong, anh cứu cô nên mới bị người của Mộ Duy Thiên làm bị thương, anh yêu cô nhưng hôm nay cô lại tận mắt nhìn thấy Đinh Mẫn Ly áo quần xộc xệch nằm trên giường của anh, Bạch Thanh Dung thật sự rất mơ màng, bỗng nhiên cô không sao nhìn rõ đâu mới là sự thật, càng không sao nhìn rõ trái tim của Lâm Thành Phong.

Nếu như anh yêu cô, có bận mấy thì buổi tối cũng nên về nhà chứ, nếu như anh yêu cô, sao lại bỏ đi vào ngày cô trở về, coi như anh bận đi, nhưng chẳng nhẽ bao nhiêu ngày như vậy anh cũng bận hết cả sao? Bận vuốt ve an ủi Đinh Mẫn Ly sao?

Trong đầu Bạch Thanh Dung rất hỗn loạn, cô ôm lấy gối rồi khóc nức nở, muốn khóc để trút hết nỗi đau khổ trong lòng ra, nhưng phát hiện ra càng khóc lại càng đau hơn, càng đau thì nước mắt lại càng không thể ngừng rơi được.

Còn Lâm Thành Phong lúc này hoàn toàn không biết gì cả, vẫn nằm ngủ trong phong nghỉ, hoàn toàn không biết, trong lúc anh đang ngủ đã bị người ta gài bẫy rồi.

Hai giờ chiều, Lâm Thành Phong tỉnh dậy, đợi họp xong thì cũng là bảy giờ tối rồi.

Anh ngồi trên ghế sofa mệt mỏi, cầm điện thoại lên gọi cho Cường, đã nhiều ngày như vậy rồi anh vẫn không đi gặp Bạch Thanh Dung, nhưng lúc nào cũng gọi điện cho Cường để hỏi về Bạch Thanh Dung.

Anh vẫn rất quan tâm đến Bạch Thanh Dung nhưng lại không sao gỡ được nút thắt trong lòng.

“Chủ tịch, trưa nay cô chủ có đến đưa cơm trưa cho anh, có vẻ như bị đả kích gì đó nên đã không ra khỏi phòng cả buổi chiều nay rồi.” Cường bảo người giúp việc lên tầng xem thử thì Bạch Thanh Dung vẫn luôn khóa trái cửa.

Đã một buổi chiều không ra khỏi phòng, cậu ta cũng không biết Bạch Thanh Dung thế nào.

“Buổi trưa cô ấy có đến đây sao?” Lâm Thành Phong hỏi Cường với vẻ hơi kinh ngạc.

“Vâng, cô chủ làm bữa trưa cho anh, từ sáng đã dậy sớm rồi đi mua nguyên liệu, chuẩn bị cả buổi sáng, buổi trưa lúc mang đến đưa cho anh thì rất nhanh đã từ trong phòng làm việc của anh đi ra rồi, có vẻ hơi lạnh nhạt, lúc tôi vào thì thấy có Đinh Mẫn Ly ở đấy, không biết có phải cô ta đã nói gì với cô chủ không.” Cường nói vắn vắt những chuyện xảy ra trưa nay cho Lâm Thành Phong nghe.

Có rất nhiều chuyện mà người ngoài như cậu nhìn thấy rất rõ nhưng làm người trong cuộc thì lại vì đang ở trong cuộc nên không thể nhìn ra thế cục được.

“Tôi biết rồi.” Lâm Thành Phong nói xong liền cúp máy.

Anh cầm điện thoại gọi cho Đinh Mẫn Ly, Đinh Mẫn Ly nhìn thấy số điện thoại của Lâm Thành Phong nên vội vàng lấy lại giọng, để tiếng của mình giữ ở trạng thái ngọt ngào nhất rồi mới ấn nút nghe.

“Đinh Mẫn Ly tôi cảnh cáo cô, tốt nhất cô nên an phận một chút, bằng không đừng nói là tôi không nhắc nhở cô, tôi có thể kéo cô lên thì cũng có thể dìm cô xuống.”

Đinh Mẫn Ly còn chưa nói câu nào thì Lâm Thành Phong đã cúp máy.

Đương nhiên cô ta biết, chắc chắn là Cường đã nói gì đó với Lâm Thành Phong, cô ta tức đến nghiến răng nghiến lợi, khiến hàm răng kêu lên ken két.

Trợ lý nhìn thấy dáng vẻ của Đinh Mẫn Ly, trong lòng bỗng thấy sợ hãi, động tác chải đầu cho cô ta cũng cẩn thận hơn, chỉ sợ chăm sóc không tốt thì cô sẽ bị cô ta quở trách một trận.

Thế nhưng cho dù có cẩn thận thế nào thì cũng có lỗi, trợ lý không cẩn thận mắc phải một sợi tóc của Đinh Mẫn Ly.

Đinh Mẫn Ly lập tức kêu lên đau đớn, cô ta đứng dậy giơ tay lên tát cho cô trợ lý một cái bạt tai, vốn không thèm để ý đến những lời xin lỗi của cô trợ lý.

Cô trợ lý khỏe mạnh bị Đinh Mẫn Ly tát cho một cái bạt tai xong, đầu óc quay cuồng rồi ngã luôn xuống đất.

Đầu đập phải góc bàn trang điểm nên bị rách mất một đoạn, một dòng máu ấm nóng cứ thế chảy ra trên gò má của cô trợ lý.

Cô trợ lý đưa tay lên mặt sờ thử, lúc nhìn thấy máu tươi trên tay, cơn tức giận bao lâu nay bây giờ cũng không thể kìm chế được thêm nữa.

“Đinh Mẫn Ly, cô tưởng cô vẫn còn là minh tinh nổi tiếng rồi sao? Cô đã hết đát rồi, cái thói đạo đức giả của cô, trước mặt người khác thì lương thiện rộng lượng, sau mặt người ta thì độc ác xấu xa, thật sự khiến người ta buồn nôn, nếu không phải vì chỗ tiền lương kia, cô tưởng tôi sẽ ở chỗ cô nuốt giận như vậy sao? Đinh Mẫn Ly, tôi nói cho cô biết, tôi không làm nữa, cô muốn tìm trợ lý như thế nào đó là chuyện của cô, vĩnh biệt.” Nói xong cô trợ lý liền ôm lấy đầu đang chảy máu không ngừng bỏ đi.

Đinh Mẫn Ly không ngờ cô trợ lý bình thường không dám thở mạnh lại dám lật mặt với cô ta, hơn nữa còn ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, quá mất mặt, cô ta đứng dậy đuổi theo cô trợ lý.

Cô trợ lý đã đi đến cửa rồi nhưng lại bị Đinh Mẫn Ly kéo tay lại.

“Cô nói rõ ra cho tôi, tôi bạc đãi cô như thế nào mà cô lại phải nói xấu tôi như vậy, nói không rõ ràng, tôi sẽ cho cô ăn cơm tù.”