Tổng Tài Ác Ma Tôi Cầu Xin Buông Tha

Chương 21: Sự thật 1






Đôi tay hắn run run, trái tim như nhảy ra khỏi lồng ngực, cầm lấy chiếc hộp, hắn nhẹ nhàng mở ra, những lá thư được xếp ngay ngắn, vẫn còn rất mới dường như chưa có ai đụng vào.

Hắn chọn ngẫu nhiên một lá, rồi mở ra. Nét chữ rất đẹp:

Ngày... Tháng.... Năm

Gửi anh Thiên Phong.

Khi anh không còn ở đây nữa, em mới can đảm viết ra những dòng này. Vì em biết anh sẽ không bao giờ đọc được chúng, dù gửi thư nhưng không có người nhận, nhưng em vẫn kiên trì gửi, em hy vọng có một ngày, những dòng chữ trong này sẽ làm anh cảm động và để ý đến em dù là một chút thôi cũng được

Em là Ngọc Vân hàng xóm ở cạnh nhà anh.

Em thích anh nhiều lắm. Nhớ anh nhiều lắm.

Ngọc Vân.

Nội dung bức thư rất cảm động, khiến hắn đau lòng khôn xiết, tình yêu mà Ngọc Vân dành cho hắn sâu đậm mang theo nỗi nhớ về một tình yêu đơn phương không thuộc về mình.

Ngày tháng trong thư, cũng là ngày hắn đang ở nước Mỹ tất bật cho việc học. Những ngày tháng đó hầu như ngày nào hắn cũng gọi điện thoại cho Ngọc Mai, vậy mà hắn lại không biết cũng những ngày tháng ấy ở quê nhà có người con gái cặm cụi ngồi viết thư và chờ đợi hắn trong vô vọng, cô gái ấy kiên trì và quyết tâm với tình cảm của mình dù biết đối phương đã có người khác. Hắn thật không dám mở tiếp những bức thư còn lại, hắn sợ bản thân sẽ nhìn thấy những lúc cô buồn tủi, cô đơn những lúc cô khóc vì nhớ hắn, qua những dòng chữ trong thư. Hắn sợ bản thân sẽ không chịu nổi mà suy sụp mất.


Đột nhiên, hắn nhíu đôi chân mày, ngạc nhiên, nét chữ trong thư sao mà rất quen thuộc.

Hắn nhanh tay kéo ngăn bàn ra. Trong ngăn bàn cũng có một chồng thư. Tuy không nhiều lắm, nhưng những lời trong đó rất ngọt ngào và da diết. Hắn đưa tay lấy ra một lá thư, cẩn thận mở từng nếp gấp ra, rồi để hai lá thư cạnh nhau, hắn nhìn chăm chú vào chúng như để so sánh, hai nét chữ hai màu bút giống nhau đến từng chi tiết, nhưng khác thời gian và người gửi.

Trước khi hắn đi du học, hắn nhận được nhiều thư tỏ tình của nữ sinh trong trường. Trong số những bức thư ấy có những lá thư viết tay, nét chữ rất đẹp, mà tên người gửi là Ngọc Mai. Hắn cảm thấy lạ, tại sao hai người khác nhau lại có nét chữ giống như thế. Một lần nữa hắn nhìn thật kĩ bức thư được lấy ra trong ngăn bàn, phía cuối thư hai chữ "Ngọc Mai " và những dòng chữ phía trên không giống nhau hoàn toàn.

Ánh mắt hắn như loé lên tia sáng, hắn hiểu rồi. Chính là cô ta giở trò. Hắn gọi điện thoại cho trợ lý của mình.

Trợ lý Lưu ở nhà, đang chìm vào giấc ngủ ngon lành, thì bỗng nhiên điện thoại đổ chuông, giật mình thức giấc, hắn ngỡ ngàng pha chút oán hận, mở to cặp mắt, người gọi đến chính là tổng giám đốc mưa nắng thất thường của cậu, cậu mắng:

- Mười một giờ đêm rồi mà cũng không chịu buông tha cho mình.

Nói thì nói vậy, chứ cậu cũng ngậm ngùi nhấc máy:

“Cậu đến công ty ngay lập tức.”

Chưa kịp nói câu nào thì cậu để nghe thấy giọng nói như bốc hoả khí của sếp, cậu ai oán" có ai như tui mười một giờ đêm đến công ty đi làm ". Cậu ấm ức nhanh chóng bước xuống giường quần áo chỉnh tề. Mười phút sau cậu đã đứng đối diện với sếp của mình.

“Tổng giám đốc có chuyện gì gấp sao?”

Cậu hỏi vậy nhưng trong lòng thì bất mãn, có chuyện thì cũng phải đợi đến sáng chứ.

“Còn nhớ tôi từng bảo cậu điều tra Thẩm Ngọc Vân, cậu đã điều tra như thế nào.”

Đôi mắt thâm sâu sắc bén, vẻ mặt nghiêm nghị của hắn cứ nhìn chằm chằm vào cậu. Cậu trong lòng bủn rủn tay chân, sợ nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, nói:

“Lúc đó tôi đã thuê một văn phòng thám tử chuyên nghiệp uy tính nhất thành phố S để điều tra.”

Cậu chỉ biết nhìn xuống đất, không dám ngẩng đầu lên. Nghe giọng nói là biết sếp lớn đang chuẩn bị lên cơn.

“Vậy ngoài tôi và cậu còn có ai nữa chạm vào nó.”

Một không gian im lặng như tờ, cơ hồ chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hai người. Thời gian trôi qua thật nhanh, cũng không nghe thấy câu trả lời làm hắn bực mình, hét lớn:

“Nóiiiiiiiiiiiii......”

Cậu ngước mắt lên nhìn sếp, cậu sợ chết khiếp. Não cậu bây giờ phải làm việc hết công suất, nghĩ nghĩ nghĩ, có rồi:

“Hình... hình như lúc đó tôi đụng trúng cô Ngọc Mai, làm giấy tờ rơi hết xuống đất... Rồi cô ấy có nhặt lên giúp tôi.”

Cậu ấp úng, cố gắng nhớ lại mọi chuyện.


“Cậu có biết tập tài liệu cậu đưa cho tôi là giả không. Cậu có biết cũng vì nó mà tôi đã Hiểu lầm Ngọc Vân không.”

Câu có biết trước khi đến tay tôi nó đã bị Ngọc Mai đánh tráo không hảaaaa...

Cậu há hốc mồm kinh ngạc, không tin vào những gì hắn nói, không ngờ cậu bị một cô a gian xảo lợi dụng để hại người. Cậu im lặng và chờ đợi người trước mặt nói tiếp.

Câu trả lời của trợ lý Lưu khiến tâm tình hắn như muốn nổ tung lên, tức giận đến trán nỗi đầy gân xanh.

“Tôi không cần biết cậu làm cách nào và phải tốn bao nhiêu tiền của công ty, ba ngày cậu phải bắt cho được Thẩm Ngọc Mai đem về đây cho tôi. Có phải tôi trả lương cho cậu quá cao rồi chăng, nếu lần này cậu làm không xong thì đừng trách tôi.”

Gương mặt hắn ánh lên sự tàn nhẫn lạnh lùng làm người ta rùng mình. Ánh mắt phẫn nộ như muốn giết người qua lời nói.

“Tống giám đốc yên tâm lần này tôi nhất định sẽ làm tốt.”

“Cậu về được rồi đó.”

Cậu thật không dám nghĩ đến có một ngày mình bị buộc thôi việc. Cái công việc tuy áp lực nhưng nhàn nhã lương cao này không phải muốn là có được đâu. Nên cậu phải cố gắng. Ba ngày thì ba ngày.

Đến khoảng 0h hắn mới về tới nơi, biệt thự vẫn còn mở đèn, đoán chắc là Ngọc Vân vẫn đang đợi hắn.

Hắn mở cửa bước vào, có lẽ quản gia đã sớm đi ngủ, chỉ còn mình cô đợi hắn, nhìn thấy Ngọc Vân nằm ngủ thiếp đi trên sofa. Hắn đứng chôn chân ngay cửa, hắn không nhịn được mà than thở:

“Sao em gầy quá vậy.”

Hắn còn nhớ, lần đầu tiên cô bước chân vào biệt thự này, cô đâu có gầy đến nỗi tay chân bé xíu như que củi thế kia.

Hắn nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh cô, quỳ khụp xuống, gương mặt hắn gần như áp sát gương mặt của Ngọc Vân, những giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi xuống trên mặt của Ngọc Vân.

Trong cơn mơ màng, Ngọc Vân sực tỉnh, mở mắt ra cô đã thấy gương mặt Thiên Phong phóng đại trước mắt cô, đôi mắt đẵm lệ, còn tay của hắn thì đang vuốt ve mái tóc cô.

“Thiên Phong anh bị làm sao vậy.”

Cô thấy hắn hôm nay rất lạ khác hẳn ngày thường, có vẻ hắn vừa trải qua một đả kích lớn.

Không nhịn được, cô đưa tay đôi tay gầy guộc gạt đi dòng nước mắt trên mặt hắn, hành động của cô làm nước mắt hắn rơi nhiều hơn.

Thấy vậy, Ngọc Vân ngồi bật dậy, cẩn thận, mà ôm đầu hắn vào trong ngực, vuốt ve mái tóc hắn.

“Thiên Phong, anh đừng như thế, có chuyện gì nói em nghe được không?”


Thấy hắn khác lạ, cô không nhịn được mà hỏi hắn, nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng nức nở, hắn không trả lời mà cứ vùi đầu vào ngực cô khóc.

Rồi đột nhiên hắn lại đẩy cô ra, rồi đổi lại tư thế ngồi ngay ngắn, hắn hỏi cô:

“Em đã vì anh mà khóc bao nhiêu lần rồi. Có phải em hận anh lắm đúng không.”

Đôi mắt hắn đỏ hoe, gương mặt mang đầy nước mắt, hắn cố kìm nén tâm tình của mình mà hỏi cô.

Câu hỏi của hắn như giọt nước làm tràn ly, khiến Ngọc Vân ấm ức, vô tình mà nhớ lại khoảng thời gian đau khổ cay đắng của mình, cô rưng rưng, đôi mắt đong đầy nước, cô cố gắng ngăn dòng lệ mà sao nó vẫn đang rơi.

“Bây giờ anh mới hỏi câu đó có phải đã muộn rồi không.”

Ngoại trừ rơi nước mắt, cô không có biểu hiện gì gọi là oán trách hắn, cô bình tĩnh làm hắn thấy hoang mang rất nhiều.

“Ngọc Vân, anh sẽ bù đắp cho em, sẽ yêu thương em thật nhiều.”

Hắn kéo cô vào lòng ôm thật chặt, cô không phản kháng mà cứ nức nở trong ngực hắn. Mỗi lần cô khóc là mỗi lần tim hắn thấy nhói lên. Cô khóc hắn cũng khóc. Hắn hôn nhẹ lên mái tóc cô, yêu thương.

“Anh nguyện yêu em hết kiếp người.”

Câu nói này hắn chỉ biết nghĩ thầm trong lòng, hắn muốn xin lỗi cô thật nhiều, nhưng sao hắn không thể thốt nên lời, bắt đầu từ bây giờ mỗi khi cô khóc hắn sẽ ôm cô vào lòng lau nước mắt cho cô, khi cô cần chỗ dựa hắn tình nguyện làm bờ vai vững chắc để cô tựa vào suốt đời, cuộc đời này có bao nhiêu chông gai thử thách hắn sẽ thay cô gánh vác, hắn chỉ muốn một điều cô mãi mãi ở bên hắn như bây giờ.

“Đã muộn rồi Thiên Phong à, hình như em đã mất đi cảm giác yêu anh rồi. Em không biết bao giờ nó mới xuất hiện.”

Ngọc Vân nghe hai chữ bù đắp thì lòng đau như cắt, ông trời thật biết trêu đùa cô mà, khéo sắp đặt định mệnh, nếu nó đến sớm hơn một chút thì cô đã không phải khó xử như bây giờ, đối với cô mà nói kết thúc tất cả chính là giải thoát cho nhau. Hắn vừa đẹp trai lại có nhiều tiền, có nhiều cô gái tình nguyện gã cho hắn. Còn cô chỉ muốn một cuộc sống bình thường như bao người "thà yêu người bình thường để cảm thấy mình đặc biệt, còn hơn yêu một người đặc biệt để rồi bị cho là tầm thường",cô thấy hối hận khi yêu một người đàn ông quá đặc biệt như hắn.

Chỉ còn hai ngày nữa thôi cô và hắn sẽ trở thành người dưng, như hai đường thẳng song song đi chung đường nhưng không bao giờ gặp nhau.

Hai người ôm nhau rất lâu, đến khi Ngọc Vân đã ngủ say trong lòng mình hắn mới cẩn thận bế cô lên phòng, để cô thoải mái đi vào giấc ngủ.

Còn hắn thì lại làm một việc khác người. Nửa đêm hắn viết gì đó vào những mảnh giấy nhỏ, rồi chạy loạn khắp nơi trong nhà tìm nơi cất giấu nó. Xong xuôi hắn mới đi tắm và ôm vợ của mình ngủ một giấc tới sáng.