Tổng Tài Ác Ma Sủng Thê

Chương 27: 27: Sợi Dây Chuyền Đâu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Bây giờ?" "Đúng vậy.

Thiếu gia bây giờ đang ở dưới lầu!" "Oh."
Lâm Thành Nhân bảo cô đi xuống làm gì? Lưu Họa Y, hơi sửng sốt một chút, nhưng vẫn nhanh chóng thay quần áo xuống lầu.

Lâm Thành Nhân đang ăn điểm tâm, Lưu Họa Y trong mắt lóe lên vẻ bất mãn, thì ra gọi cô xuống lại là vì làm người hầu cho hắn!
Lưu Họa Y đi tới trước mặt hắn, cúi đầu đứng ngay ngắn.

"Đứng làm gì? Không ăn à?"
"Không phải bảo tôi xuống phục vụ anh sao?" Lưu Họa” không phản ứng kịp, ngây ngốc thấp giọng hỏi, ngay sau đó lại sửng sốt một chút, lập tức chuyển đổi suy nghĩ.

Hắn nói gì? Ăn? Hắn không phải nói không cho phép mình ngồi cùng bàn ăn cơm với hắn à?
Giương mắt nhìn lên một cái, Lâm Thành Nhân lại cúi đầu tiếp tục uống sữa, không thèm phản ứng cô.

Hôm nay sao lại kỳ quái như vậy? Lưu Họa Y nhíu mày, hơi kinh ngạc.


"Còn không ngồi xuống?" Lâm Thành Nhân cau
mày, Lưu Họa Y vội vàng phản ứng lại, đặt mông ngồi xuống.

Trên bàn không ai nói chuyện, yên lặng một cách đáng sợ.

Lưu Họa Y liếc trộm hắn.

Đáy lòng âm thầm hiếu kỳ, trong hồ lô của Lâm Thành Nhân rốt cuộc bán thuốc gì?
"Hôm nay là ngày thứ ba sau tân hôn của chúng ta, tôi đưa cô trở về nhà họ Lâm, thuận tiện đi thăm viếng ba mẹ vợ một chút."
"Trở về...Về nhà?".

"Thế nào? Cô không muốn?"
"Không có." Lưu Họa Y lắc đầu một cái, gặm bánh mì.

"Nhưng mà...!Ngày hôm qua anh không..."
"Bớt nói nhảm lại đi!" Lưu Họa, còn chưa nói xong liền bị Lâm Thành Nhân cắt ngang, ánh mắt hắn liếc sang nơi khác, lén lướt qua một tia thiếu tự nhiên.

Cô chỉ là có chút kinh ngạc thôi có được không? Ngày hôm qua sống chết không cho cô về, hôm nay liền đổi ý? Chẳng lẽ bởi vì hôm qua mình đập vào đầu hắn? Nên đầu óc hắn có vấn đề rồi?
Lưu Họa, gặm sandwich trong miệng, thật sự lo lắng.

Nếu thật sự là đập đến hỏng đầu, vậy làm
1A
thế nào bây giờ?
Lâm Thành Nhân thấy dáng vẻ xuất thần của cô, không nói gì chỉ liếc mắt nhìn cô một cái.

Người đàn bà này sao lại phiền như vậy! Ngày hôm qua không cho cô về cô không vui, hôm nay cho cô đi, cô còn làm bộ thà chết còn hơn!

"Đi thôi!" Lâm Thành Nhân buông đồ trong tay xuống, đứng dậy rời đi trước.

Lưu Họa” nuốt đến suýt nghẹn miếng bánh mì trong miệng, trợn mắt hốc mồm nhìn Lâm Thành Nhân quay lưng đi.

Cô còn ăn chưa no mà...!
Liều mạng nhét hai miếng bánh mì vào trong miệng, với cái túi trên sofa, cô hớt hải đuổi theo Lâm Thành Nhân chạy ra ngoài!
"Chờ tôi một chút."
Lâm Thành Nhân bỗng nhiên thả chậm bước chân, cô chưa kịp phanh lại, lập tức và vào lưng hắn, ngã xuống đất.

"Ui da!" Lưu Họa Y bị đau kêu lên một tiếng.

"Không sao chứ?" Lâm Thành Nhân quay đầu lại.

"Đau..." Lưu Họa, ngẩng đầu lên cầm mắt cá chân mình.

Lâm Thành Nhân hơi cau lại chân mày, thầm
rủa: "Đàn bà đúng là phiền toái!"
Hắn ôm ngang người cô, đặt Lưu Họa Y vào ghế phụ bên cạnh tài xế, động tác dịu dàng khó mà thấy được.

Sự dịu dàng quá bất ngờ của hắn khiến cô cô quả thực không theo kịp, trong lúc nhất thời Lưu Họa Y có chút hoảng hốt.


Biệt thự nhà họ Lâm nằm ở trung tâm thành phố, nhà họ Lưu lại ở ngoại ô, khoảng cách giữa hai nhà khá xa.

Lâm Thành Nhân nịt chặt giây an toàn cho cô, ngồi vào ghế lái.

Hắn nhuần nhuyễn xoay vô lăng, Lưu Họa Y nghiêng mặt sang nhìn hắn, sườn mặt Lâm Thành Nhân ít đi một chút lạnh lùng ngày thường, nhưng lại nhiều hơn một chút dáng vẻ giống đứa trẻ.

Khuôn mặt trắng trẻo trơn láng, lộ ra góc cạnh rõ ràng, tóc mái lòa xòa trên trán vừa vặn che kín vết thương hôm qua của hắn.

Lưu Họa Y nhìn có hơi ngẩn ngơ.

Cô không khỏi thừa nhận, Lâm Thành Nhân trường rất ưa nhìn, vết sẹo mơ hồ có thể nhìn thấy trên trán không những không ảnh hưởng gương mặt anh tuấn của hắn, ngược lại tăng thêm càng nhiều phần bá đạo.

.