Tìm cô làm gì?
Chẳng phải anh rất muốn đuổi cô đi càng xa càng tốt sao?
Thực tại khiến cô mơ hồ, liệu người đứng trước mặt cô có còn là bác sĩ Lục mà trước kia cô từng quen nữa hay không?
Cô không dám tin, mỗi khi nhìn thẳng vào đôi mắt sâu không đáy của anh, tựa hồ như mọi sinh khí của cô đều bị hút trọn, không thể đối kháng càng không thể đoán được là anh đang nghĩ gì.
Khoảng cách giữa hai người thực gần, có lẽ đây là lần đầu tiên mà Lục Viễn chủ động đến gần Trình Nhu như thế, kể từ lúc gặp nhau cho tới bây giờ.
Hai bàn tay anh đặt trên đôi bả vai cô, ánh mắt anh giờ đây nhìn cô thực khác biệt, bao nhiêu sự âm trầm của trước kia đều biến mất, chỉ còn lại sự thâm tình và dịu dàng, khiến người đối diện như bị lạc bước bên trong đó.
“Tại sao em lại tự mình tới nơi nguy hiểm này mà không nói với bất kì ai tiếng nào hết vậy? Em có biết nếu như em thực sự xảy ra chuyện thì anh sẽ…” Tự nhiên Lục Viễn lấp lửng, không phải vì anh không biết mình nên nói gì kế tiếp mà là vì cô quá đỗi hững hờ, điều đó khiến anh hụt hẫng, như thể mình vừa đánh mất đi thứ quý giá vậy.
“Anh sẽ làm sao?” Trình Nhu nhìn được sự bối rối hiện rõ trên gương mặt anh, hình như, đôi mắt sáng như sao đêm của anh đang muốn nói với cô là anh đã rất lo cho cô.
Nhưng, cô sợ, sợ bản thân ảo tưởng càng nhiều sẽ càng thêm luỵ tình, tới lúc ngoảnh lại sẽ không thể buông, cũng không thể tiến tới.
“Sẽ không có ai tới bệnh viện đưa cơm cho anh và cả mọi người nữa.” Đến anh còn chẳng hiểu vì sao mình lại nói ra mấy lời đó nữa, rõ ràng lòng anh đâu có nghĩ vậy.
“Tôi tưởng lần trước tôi đã nói rõ chuyện này với anh rồi chứ!” Thật thất vọng, cô còn hi vọng gì ở người trước giờ chưa từng yêu cô nữa.
Trước kia là vậy, bây giờ vẫn thế.
Chỉ là do cô suốt ngày bám đuôi theo người ta, tạo ra một thói quen nhỏ, vì thế sự vắng mặt của cô đối với anh cũng chỉ là sự thiếu thốn của một thói quen.
Đau lòng gỡ cánh tay anh xuống khỏi hai vai mình, Trình Nhu xoay lưng rời đi, còn chưa kịp rời bước, đột nhiên có một đôi tay săn chắc kéo cô lại, trong khi cô đang sững sờ thì một làn môi ấm nóng đã chiếm lấy cô, anh ôm chầm cô, hôn cô thật ngọt ngào và đắm say.
Hai mắt cô trố tròn, trong đôi con ngươi đen nháy ẩn duật bao hiềm nghi, không phải cô bị ảo giác đó chứ?
Nhưng hơi thở ấy, cảm giác này, không thể nào là giả được.
“Thực ra, từ trước đến giờ anh luôn tự dối em, gạt mình.
Từ lâu anh đã rung động với em, sự xuất hiện của em làm cho anh cười nhiều hơn, em giống như mặt trời, là thói quen mà anh ngắm nhìn vào mỗi sáng, nếu như không thể nhìm thấy em thì anh sẽ cảm thấy rất trống trải.
Mặc dù vậy nhưng anh vẫn luôn né tránh, luôn cố chấp phủ nhận tình cảm của chính mình.
Cho đến khi anh nghe nói là em đi tình nguyện ở Vĩnh Xuyên, lúc ấy lòng anh rối bời vô cùng, anh chỉ muốn lập tức xuất hiện trước mắt em, để biết được em vẫn an toàn.
Những ngày qua, anh vẫn luôn kiếm tìm em không ngừng nghỉ, anh sợ chỉ cần mình bỏ lỡ một giây là sẽ lỡ một đời.
Giây phút ấy anh mới biết mình yêu em nhiều đến như thế nào.”
Chầm chậm nắm lấy đôi tay mềm mại của Trình Nhu, Lục Viễn tiếp tục thổ lộ:
“Anh biết mình ăn nói vụng về, cũng không giỏi biểu đạt tình cảm, nhưng những gì anh nói đều là thật, thốt ra từ tận đáy lòng anh.
Thật sự, anh không muốn bỏ lỡ em thêm một phút giây nào nữa cả, anh yêu em, muốn được bên em, dành cả đời này để chăm sóc cho em.
Có được không?”
Có lẽ đây là lần hiếm hoi mà Lục Viễn nói với Trình Nhu nhiều tới vậy.
Cũng là lần đầu tiên khiến cô cảm động rơi nước mắt.
Đôi mắt như sao lấp lánh của anh nói cho cô biết những lời vừa nãy là thật.
Nhón chân, ôm chầm lấy cổ Lục Viễn, Trình Nhu đặt nụ hôn nhẹ lên làn môi nóng bỏng của anh, thay cho câu trả lời mà cô muốn nói.
Anh đáp lại cô, hai làn môi mềm quyện chặt lấy nhau, ngọt ngào và mãnh liệt.
Anh mút mát cánh môi cô, hôn như chưa từng được hôn, nụ hôn khoả lấp bao nỗi nhớ, nụ hôn thấm đượm tình yêu.
Trong màn tối hắt hiu, hai người một nam một nữ cứ ôm chặt lấy nhau, hôn thắm thiết, như tạo ra một ánh sáng và ngọn đuốc vô hình, thắp cháy nơi không gian tàn hoang ấy.
“Lục Viễn! Em yêu anh! Trước nay là thế, bây giờ vẫn thế.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, em đã yêu anh, em luôn tự nhủ với mình rằng anh sẽ là người đàn ông của đời em, mãi mãi và duy nhất.”
Theo đuổi anh lâu như vậy rồi, cuối cùng hôm nay anh cũng đồng ý.
Hai ánh mắt trầm lặng nhìn nhau, như ngắm nhìn sự hân hoan trong đôi mắt của nhau.
Khoảng cách rất gần, gần như thể không bao giờ phải chia xa.
Làn môi anh hé lên nụ cười, nhéo yêu gò má cô, rồi nói:
“Em gầy đi rồi.”
Cô cũng đáp lại anh bằng nụ cười ngọt ngào, đôi bờ má phúng phính ra vẻ nũng nịu.
“Mấy ngày liền ăn không ngon, ngủ không yên, sao em không gầy cho được.
Có điều bây giờ có anh rồi, em đã yên tâm đi ngủ, anh nhớ phải canh cho em ngủ đó.”
“Được, anh canh cho em.”
Đan đôi bàn tay vào nhau, anh dắt cô tới lều trại của bệnh viện, thấy hai người họ hoan hỉ quay về khiến đám đồng nghiệp của anh chói mắt.
“Bác sĩ Lục mặt dày thật, trước kia đuổi người ta như đuổi tà, mà bây giờ quay lại theo đuổi người ta sao?”
Một bác sĩ trạc tuổi Lục Viễn lên tiếng trêu chọc.
“Cậu thấy ghen tỵ với tôi sao? Nếu thế thì cậu cũng tìm bạn gái đi.” Lục Viễn vẫn nắm chặt tay Trình Nhu, ánh mắt âu yếm anh trao cho cô, nhưng lời lẽ xát thương lại dành cho vị nam bác sĩ kia.
“Ai thèm có người yêu chứ!” Nam bác sĩ kia ra vẻ hờn dỗi.
“Không thèm hay là năng lực của cậu có hạn, không có cả năng tìm.” Lục Viễn vẫn không chịu yếu thế.
“Là tôi thấy cuộc sống độc thân đang rất tốt, không muốn thay đổi thôi!” Nam bác sĩ kia vẫn cứng miệng.
“Sư phụ, lần trước tôi thấy anh theo đuổi bác sĩ Lâm mà bị cô ấy từ chối kia mà.” Bác sĩ thực tập dưới trướng nam bác sĩ kia lên tiếng, vì chưa từng nếm trải sự đời cho nên anh ta có vẻ đang rất non tơ.
Điều đó thành công chọc giận nam bác sĩ, ánh mắt như chứa lửa anh ta nhìn đồ đệ của mình.
“Cậu không thể giữ mặt mũi dùm tôi trước mặt đối thủ à.”
“Em…”
“Em cái gì mà em.
Mau đi làm việc đi…”.