Tiệc vui nào rồi cũng đến lúc tàn nhưng dư âm sau đó thì không ai có thể lường trước được.
Lục Viễn vì làm phù rể cho nên không tiện từ chối uống rượu, hơn nữa còn phải gánh thay Hàn Lạc Thần.
Vì vậy mà sau khi hôn lễ kết thúc anh ta rơi vào trạng thái say không lối về, không phân biệt nổi đâu là trời, đâu là đất nữa.
Không yên tâm để người say đi đường một mình cho nên Trình Nhu đành đưa Lục Viễn trở về.
Vốn dĩ Trình Nhu định rời đi thì Lục Viễn bèn kéo lại.
Ánh mắt anh lờ đờ nhìn cô, mép môi nhếch lên nụ cười nhè nhẹ.
Lúc đó trông anh thật ôn nhu và tinh tế, khác hẳn với cái lạnh lùng thường nhật.
Bất ngờ Lục Viễn kéo tay đè Trình Nhu xuống giường.
Một tay giữ lấy hai cánh tay đang ra sức cọ quậy của cô, tay còn lại gỡ vội khuy áo sơ mi trên người mình.
Cái điệu bộ không biết trời đất gì của anh lúc say đột nhiên lại quyến rũ Trình Nhu đến lạ.
Bất chợt cô nằm im lìm, ánh mắt say đắm chiêm ngưỡng vẻ điển trai như tạc tượng của người đàn ông đối diện.
Chiếc áo sơ mi trên tay anh bị quẳng xuống đất, để lộ ra thân hình cường tráng và săn chắc khiến Trình Nhu càng mê mẩn.
Ai nói mê trai đầu thai mới hết thì Trình Nhu nguyện kiếp sau đầu thai vẫn sẽ tiếp tục mê trai.
Chỉ sau chốc lát thì hai thân thể trần tru.ồng bó chặt lấy nhau, đôi môi mềm của anh liên tục hôn hít trên cơ thể trắng nõn của cô, hơi thở phà phà ra mùi rượu vang loại nặng.
Toàn thân Lục Viễn bốc nóng như lửa, sau “màn dạo đầu” mơ màng anh lập tức đâm thẳng vật nhọn ở dưới vào sâu trong “hang động ẩm ướt” của Trình Nhu.
Cô vừa bất ngờ vừa đau đớn, vô thức mà ôm chầm lấy anh.
Còn anh liên tục thúc đẩy vào ra, bờ môi mềm không ngừng hoạt động.
Tuy chỉ là một đêm say nhưng đối với cả hai người họ mà nói nó thoả mãn đến lạ.
Mặc dù ban đầu Trình Nhu ra sức ngăn căn nhưng càng về sau cô đã không còn đủ tỉnh táo để làm việc ấy nữa.
Thần trí cô mơ màng như phiêu diêu tận chín tầng mây.
Cảm giác vừa ran rát vừa sung sướng quyện lẫn vào nhau tạo ra một loại kho.ái cảm.
Lục Viễn thì khỏi phải bàn tới, nhịp độ vào ra mỗi lúc một hưng phấn, tốc độ luôn tỉ lệ thuận với nhịp thở anh phát ra.
Chỉ có điều sáng mai tỉnh lại nhất định anh sẽ phải hối hận vì những gì đã xảy ra đêm nay.
Sau khi thoả mãn xong, Lục Viễn xoay người ôm chầm lấy Trình Nhu.
Trong giấc ngủ mơ màng anh luôn miệng nói lí nhí.
“Băng Tâm… anh…”
Nằm cạnh người đàn ông không yêu mình khiến trái tim Trình Nhu vụn vỡ.
Đôi mắt hoe đỏ của cô âm thầm rơi xuống những giọt nước mắt đắng cay.
Thì ra anh xem cô chỉ là vật thế thân, trong lòng anh chưa thể quên được Hạ Băng Tâm.
Chuyện hôm nay chỉ là xảy ra ngoài ý muốn, lúc ân ái mặn nồng thì trong mắt anh vẫn luôn lầm tưởng cô là người phụ nữ khác, người phụ nữ luôn ở trong lòng anh, nhưng anh lại không bao giờ có được.
Đã lâu như vậy rồi mà trái tim sắt đá của Lục Viễn chưa bao giờ chịu dành một vị trí cho Trình Nhu.
Vậy mà cô vẫn ngốc nghếch cho rằng: chỉ cần bản thân kiên trì thì nhất định sẽ có một ngày giành được trái tim anh.
Để rồi cô muối mặt sớm tối chờ anh, thời gian cô ở bệnh viện còn nhiều hơn khi ở nhà.
Dù bụng có đói tới mức kêu gào thì cô vẫn nhất quyết chờ cơm anh.
Còn anh lại chưa từng để ý đến điều đó, có thể anh còn cho rằng cô quá phiền phức và cô cũng tự thấy mình thật dư thừa trong mắt anh.
Có lẽ do Trình Nhu quá chủ động, tình yêu cô dành cho anh quá nhiều khiến anh không biết trân trọng.
Nhưng anh có biết cô cũng là một con người có máu thịt, có trái tim và cô cũng biết đau, biết buồn.
Lấy tay lau nhẹ đi giọt nước mắt trên gò má lạnh tanh, làn môi Trình Nhu cười đầy chua xót nghẹn ngào.
Cô tự dặn lòng đã đến lúc buông tay rồi, cũng nên từ bỏ sớm thôi!
Vén tay anh sang bên, Trình Nhu nhẹ nhàng dậy khỏi giường rồi mặc đồ và rời khỏi nhà Lục Viễn.
Ngồi trên taxi trở về nhà, lòng cô rối bời ngổn ngang, ánh mắt thẫn thờ nhìn ra bên ngoài cửa xe.
Cô không biết mình đang nhìn thứ gì, đang mong đợi điều gì, chỉ thấy đầu óc thật trống rỗng.
Cảnh có đẹp tới đâu thì trong mắt cô vẫn chứa một nỗi sầu ưu, ảm đạm.
———————————————
Lục Viễn vừa hoàn thành xong ca phẫu thuật chiều, anh liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay rồi vui vẻ trở về phòng làm việc.
Tự nhiên trong đôi mắt anh nhìn mọi thứ thật thiếu thốn.
Bình thường mọi ngày giờ này Trình Nhu sẽ có mặt để đem thức ăn tối nhưng mấy hôm nay đã không còn thấy bóng dáng cô đâu.
Trước kia anh thấy cô thật phiền phức, giờ cô không còn xuất hiện nữa lại thấy trống trải nhường nào.
Cô y tá đi ngang qua cửa liền nhận thấy sự bất thường của Lục Viễn nên đã nhiều chuyện mà nán chân lại.
“Bác sĩ Lục, đã bốn ngày rồi không thấy cô Trình tới đây.
Chúng tôi đều rất nhớ cô ấy, anh có giống với chúng tôi không?”
Mặc dù lòng trống trải nhưng Lục Viễn vẫn cố chấp với lí trí tỉnh bơ, anh mỉm cười nhẹ rồi tiến lại ngồi trước bàn làm việc.
“Cô ấy không tới cũng tốt.
Một người lạ mà thường xuyên ra vào bệnh viện cũng không tốt.
Hơn nữa cũng đâu có ai thích nơi này chứ!”
Cô y tá nhận thấy sự quả quyết của anh đành lặng lẽ rời đi.
Cánh cửa phòng vừa đóng lại thì nỗi lòng Lục Viễn lại hụt hẫng đến lạ.
Anh nhớ trước kia mỗi khi tiếng “rầm” đóng cửa vang lên là mình sẽ thấy một nụ cười rạng rỡ trên bờ môi Trình Nhu.
Bất giác những kỉ niệm cũ ấy khiến Lục Viễn cười ngốc một mình.
Nhưng anh cũng nhanh chóng lay tỉnh thức thần thức chính mình.
Sau đó anh lại bắt ép bản thân mình đắm chìm công việc để quên đi mọi chuyện.
Nhưng anh lại không hề hay biết chỉ cần bản thân thảnh thơi một phút thì anh sẽ nhớ cô tới sáu mươi giây.
Có lẽ, thời thế đã tới lúc thay đổi rồi….