Hàn Lạc Thần nãy giờ cứ lên xuống nhà không biết bao nhiêu lần.
Tâm anh bất an thì nhìn bất cứ thứ gì cũng cảm thấy chướng tai gai mắt.
Cứ hễ có gì đó cản đường anh lại giận giữ quát tháo, đá bay đi.
Khi nghe thấy tiếng mở cửa, anh vội vã chạy xuống nhà, nỗi thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt anh khi nhìn thấy người vào không phải là cô.
“Cậu chủ, cậu cần gì sao?”
“Không… Dì cứ đi làm việc của mình đi.”
Anh ngồi bệt xuống ghế sô pha, hai tay buông xoã trên đầu gối, vẻ mặt xưng xỉa đầy giận giữ.
“Không đúng, giờ này họ phải nói chuyện xong rồi mới phải.
Sao cô ấy còn chưa về?” Hàn Lạc Thần tự mình lẩm bẩm.
Không cưỡng được lòng mình, Hàn Lạc Thần đi ra trước cửa lớn để chờ đợi, gió đông lạnh lẽo hắt vào khiến người anh tê tái.
Vẻ mặt ngóng trông anh nhìn ra đầu ngõ, cứ mỗi khi có người rẽ vào lại nhen nhói lên tia hi vọng.
Thật không ngờ chờ đợi một người nó lại điên đảo tới như vậy.
Nhưng khi thấy bóng hình cô thấp thoáng từ đằng xa anh lại vội vã lẩn trốn đi.
Suy đi tính lại vẫn có gì đó không đúng lắm! Sao anh lại phải trốn? Cuối cùng anh vẫn tiến về phía cô, giả vờ làm hành động như đang tập thể dục.
Sự xuất hiện của anh khiến cô có chút ngạc nhiên, cô hỏi:
“Muộn thế này rồi anh còn đi đâu vậy? Ngoài trời lạnh lắm!”
Hàn Lạc Thần xịu mặt, dáng vẻ ấy của anh thật sự khiến người ta cảm thấy đáng yêu.
“Biết trời lạnh, biết muộn rồi mà giờ mới chịu về sao?”
“Ò… Thì ra anh là đang đi tìm em sao?”
“Không phải, là đi tập thể dục.” Hàn Lạc Thần ra vẻ làm ngơ.
Hạ Băng Tâm chỉ cười trừ mà không nói gì nữa.
Cô đi trước anh bước theo phía sau, cả hai cùng đi vào nhà.
“Em nói chuyện với bác sĩ Kiều sao rồi?”
“Em định cuối tuần sau sẽ về Yên Xuân một chuyến.
Chị ấy bảo em cần phải đối mặt với chuyện năm đó một lần nữa.”
Hàn Lạc Thần gật đầu lấy lệ rồi nói:
“Được thôi! Anh đi cùng em.”
Hạ Băng Tâm từ chối ngay:
“Không cần đâu! Em tự mình đi được mà.”
“Đừng, đừng,… Nếu em mà tróc một miếng da nào thì bà Giang không để cho anh yên đâu! Tốt nhất là vẫn nên có người đi cùng.”
Giấc ngủ đêm ấy, cả anh và cô thi thoảng lại lén nhìn đối phương, lòng mang một nỗi ấm áp khó tả.
Dần dần họ đi vào giấc mộng say từ lúc nào không ai hay, chỉ biết được khi tỉnh giấc sự ngọt ngào đã tràn ngập khắp căn phòng nhỏ.
Vì có cuộc họp sớm cho nên Hàn Lạc Thần không kịp chờ Hạ Băng Tâm cùng đi làm, anh cố ý nén lại chờ cô thức giấc để căn dặn:
“Hôm nay em tự mình tới công ty nhé! Anh có chút việc cần phải làm.”
“Ừm…”
Hạ Băng Tâm bước xuống khỏi xe buýt, vừa tới trước cửa công ty cô đã chạm ngay bản mặt hãm của Tiêu Vu Mẫn.
Cô đã cố ý tránh mặt, ả ta còn ỏng ẹo bước tới.
“Băng Tâm… Sao phải tránh tôi thế?”
Nghe thấy tiếng nói cô bèn dừng bước, nghiến răng nghiến lợi miễn cưỡng quay đầu nhìn Tiêu Vu Mẫn.
“Có việc gì sao?”
Tiêu Vu Mẫn nở nụ cười tinh ranh, đầy ẩn ý.
“Cũng không có gì.
Tôi chỉ muốn biết vì sao khi thấy tôi cô lại phải bỏ chạy nhanh tới thế.
Lẽ nào cô sợ mình sẽ giống như Viên Tinh Tinh sao?”
Đôi lông mày Hạ Băng Tâm nhiu lại, cô nhếch mép môi cười nhạt.
“Vì sao tôi lại phải giống cô ta?”
“Vì tôi sẽ nói với chồng sắp cưới của tôi, chỉ cần một lời của tôi nhất định anh ấy sẽ tiễn cô bay màu ra khỏi công ty.”
Hạ Băng Tâm cảm thấy nực cười, trên đời này còn có những kẻ không biết liêm sỉ như thế nữa sao?
“Hứ… Hôn phu của cô là ai? Bảo vệ hay lễ tân… À tôi biết rồi… chắc chắn là nhân viên dọn vệ sinh chứ gì.”
Hai má Tiêu Vu Mẫn phũng phĩnh đỏ ửng, cô ta tức đến nhói lồng ngực.
“Tôi tưởng lần trước mình đã nói rõ ràng rồi chứ!”
Cô giả bộ ngu ngơ hỏi lại:
“Nói gì cơ? Lần nào ấy nhỉ? Sao tôi không nhớ gì thế này?”
“Được rồi… Cô đừng trách tôi…”
Hạ Băng Tâm nhếch môi cười bễu cợt đáp lời:
“Đương nhiên là tôi sẽ không trách cô rồi.
Tôi lại muốn xem xem bản lĩnh của cô như thế nào đó.”
Cuối cùng Tiêu Vu Mẫn ôm theo cơn tức bỏ đi.
Ả ta hồng hộc xông vào phòng của Hàn Lạc Thần, dù cho Lưu Tố Như có cố cản thế nào cũng không được.
Hai mắt Hàn Lạc Thần như chứa băng đóng cô ta in hình tại chỗ.
“Cô lại muốn làm gì?”
Thân thể Tiêu Vu Mẫn run lên bần bật, nỗi sợ khiến ả ta đãng trí tạm thời, thậm chí ả còn không dám tiến lại gần anh.
“Không, không có gì…”
Lưu Tố Như ghé sát tai Tiêu Vu Mẫn thì thầm:
“Hôm nay Hàn Tổng không được vui, tốt nhất cô đừng nên làm phiền tránh anh ấy nổi giận.”
“Được, vậy tôi đi trước đây.”
Sau khi tiễn Tiêu Vu Mẫn, Hàn Lạc Thần bèn cố ý gọi cho Hạ Băng Tâm.
“Em lên phòng anh một lát.”
Ánh mắt dè chừng Hạ Băng Tâm liếc ngang dọc, cố hạ thấp giọng hỏi ngược.
“Làm gì thế? Nhân viên bình thường lên phòng tổng giám đốc e là không phải phép.”
“Em lên hay để anh xuống… nếu như anh xuống thì em sẽ không yên ổn được đâu!”
“Lên… em lên…”
Mười lăm phút sau có tiếng gõ cửa vang lên, bên trong phòng vang vọng chất giọng nam lạnh lùng.
“Vào đi.”
Hạ Băng Tâm rón rén bước vào, cô tiến tới đứng đối diện anh, ánh mắt căm phẫn nhìn người đàn ông lãnh đạm ấy.
“Hàn tổng, anh gọi tôi có việc gì?”
Hàn Lạc Thần xoay ghế ngồi thẳng người dậy, hai tay đan chặt thong thả đặt trên bàn, từ tốn nói:
“Em muốn nghe chuyện công việc hay là chuyện riêng trước?”
Trái với vẻ cợt nhạt của anh, cô tỏ ra nghiêm túc:
“Ở đây là công ty, đương nhiên phải nghe chuyện công việc rồi.”
“Vậy được… tôi sẽ nói chuyện riêng trước.”
Hai mắt Hạ Băng Tâm phẫn nộ xoe tròn, sắc lẹm như con dao găm đâm vào thần thức của anh.
“Hàn Lạc Thần… anh…”
“Đây là công ty, em nên suy tính trước khi nói.”
Bị chọc tới mức cau mày, Hạ Băng Tâm dở giọng hờn dỗi.
“Mau nói đi.
Có việc gì anh nói luôn một thể đi.”
Hàn Lạc Thần cười nhẹ, thong thả nói:
“Nghe nói ban sáng Tiêu Vu Mẫn làm khó em ở trước cửa công ty sao?”
Mi mắt Hạ Băng Tâm đều đều chớp, sắc mặt cô hiện rõ sự bình thản.
“Với khả năng của cô ta sẽ không làm khó được em đâu.
Cũng không cần phải đuổi việc cô ta.
Lần trước anh đuổi Viên Tinh Tinh đã dấy lên dư luận không hề nhỏ rồi đó.”
“Sao em biết anh định đuổi việc cô ta?”
“Nhìn mắt anh là thấy…” Hạ Băng Tâm hắt nhẹ cằm ám chỉ vào đôi mắt lạnh của anh.
“Chuyện công việc là gì? Anh nói luôn đi.”
“Ly sứ tình yêu của em được đối tác chấp thuận rồi.
Chiều nay em cùng anh đi kí hợp đồng.”
Hai măt Hạ Băng Tâm trố tròn kinh ngạc, cô nói:
“Đó không phải là phận sự của em.”
“Đây là mệnh lệnh của sếp.
Sau khi ăn trưa em chờ anh trước cửa công ty.
Quyết định như thế đi, em quay về làm việc đi, tôi còn phải đi họp nữa.”
“Anh…”
“Không nghe thấy tôi nói gì à…”.