Những mảnh giấy trên sàn đều do Hạ Băng Tâm để lại.
Ban nãy vì mải mê vào việc vẽ mà cô quên mất mình đang xả rác bừa.
Viên Tinh Tinh vừa quét vừa lườm sang phía Hạ Băng Tâm khiến cô nóng mặt.
Thấy vậy Hàn Lạc Thần thầm mỉm cười, anh vờ ho nhẹ ba tiếng nói tiếp:
“Trưởng phòng Viên… Chắc cô làm việc ở J&K lâu cũng biết tới việc tôi ghét nhất là những người lấy việc công trả thù riêng chứ!”
Viên Tinh Tinh giật thót tim, dường như những suy tư của cô ta đều bị anh nhìn thấu.
“Vâng… tôi biết… tôi biết.”
“Biết thì tốt rồi.”
Bên dưới bắt đầu dấy lên luồng dư luận, Lăng Vy ghé tai Bạch Tử Hiên thì thầm:
“Này, anh có thấy Hàn tổng hôm nay có vẻ thiên vị Băng Tâm không? Hơn nữa còn nhắm vào trưởng phòng Viên nữa chứ!”
Bạch Tử Hiên nhiu mày:
“Có sao.
Tôi thấy bình thường Hàn tổng đâu ưa gì trưởng phòng Viên đâu.”
“Đàn ông các anh chẳng có mắt nhìn người gì cả.”
Riêng mình Hạ Băng Tâm là đứng sững như trời trồng.
Cô còn chưa kịp hấp thu hết thông tin đã bị đưa lên bàn cân mổ xẻ.
Mọi ánh mắt hoài nghi đều đổ dồn về phía cô.
Cô làm sao biết tên ác ma kia muốn làm gì chứ! Nếu biết được thì cô đã không bị đẩy vào thế bị động như hiện giờ.
Bất ngờ anh nghiêng đầu sát gần cô thì thầm:
“Đừng để tôi thấy em quá thân mật với bất cứ ai.
Nếu không mọi chuyện sẽ không dừng lại như thế này đâu!”
Hạ Băng Tâm nghiến răng nghiến lợi chỉ hận không lập tức bóp chết người đàn ông chuyên chế bên cạnh.
Nhưng khi liếc nhìn những ánh mắt xung quanh cô chỉ đành nhẫn nại chịu đựng.
Cô không thể để lộ thân phận, càng không thể chọc tức anh.
Chỉ khi anh rời đi cô mới dám thở mạnh.
Cô ngồi bệt xuống bên bàn làm việc, nắm chặt lòng bàn tay, ghì chặt cơn giận giữ.
Cô bây giờ chẳng khác gì chú chim non bị nhốt trong lồng.
Dù là ở nhà họ Hàn hay ở J&K đều nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Viên Tinh Tinh ném đống rác ngay trước mặt cô:
“Lần sau đừng có mà xả rác ra sàn nữa.”
Ánh mắt ả nhìn xung quanh, cái nhìn đầy giận giữ và hậm hực như nguồn khí nóng phát ra từ sa mạc.
“Nếu tôi còn thấy ai vứt rác không đúng quy định thì nhất định sẽ phạt nghiêm.”
Đối với một người kiêu căng như Viên Tinh Tinh thì việc bị bắt ép dọn rác ngay trước mặt nhân viên là một sỉ nhục lớn.
Chỉ trách chức vị của người đó quá cao khiến ả ta không cách nào cưỡng cầu lại được.
Cuối cùng người thu dọn tàn cục vẫn là Hạ Băng Tâm.
Số rác còn lại trên sàn cô phải tự mình dọn sạch.
Ngày hôm đó bầu không khí của phòng thiết kế căng hơn dây đàn.
Nhất là khi đụng trúng mặt Viên Tinh Tinh.
Khi tất cả các thành viên đều chuẩn bị tan ca thì Viên Tinh Tinh cầm theo xấp tài liệu tới chỗ Hạ Băng Tâm.
“Em cầm cái này giao tới nhà kho ở Vĩnh Xuyên.”
Hai mắt Hạ Băng Tâm trợn ngược lên, cô đờ người tại chỗ:
“Vĩnh Xuyên cách chúng ta hơn một tiếng đồng hồ lận đó.
Có thể để ngày mai được không?”
“Nếu có thể để ngày mai thì tôi nói em đi làm gì?” Viên Tinh Tinh vờ vĩnh diễn kịch.
“Thế nào… đây là tác phong làm việc của em sao?”
Không còn cách nào khác Hạ Băng Tâm bèn nhận lấy tệp hồ sơ chạy vội ra khỏi công ty.
Cô cố gắng sải bước thật nhanh hi vọng kịp chuyến xe buýt gần nhất.
Lúc cô tới được Vĩnh Xuyên thì trời đã tối sầm lại.
Chân mây màu than đen mịt, tiếng sấm nổ đùng đùng đầy giận giữ, sét đánh bay ngang trời.
Có lẽ trời sắp mưa rồi.
Hạ Băng Tâm run rẩy bước vào khu nhà kho cũ, cô sợ hãi nhìn xung quanh, tiếng cô thoi thóp trong mảnh không gian trải dài thênh thang.
“Có ai không? Tôi tới để giao đồ.”
Luồng ánh sáng duy nhất đang dần khép lại, Hạ Băng Tâm quay đầu thì cánh cửa đang đóng.
Cô hốt hoảng chạy tới kêu lớn:
“Đừng đóng… bên trong đang có người.”
Thế nhưng khi cô lại gần tới thì cánh cửa đã đóng chặt.
Tay cô chạm nhẹ lên tấm cửa sắt dày cộm, bất lực thở dài.
Không gian tối om khiến thân thể cô không ngừng run lên, thi thoảng lại nghe tiếng sấm làm tâm cô nhiễu loạn.
Chỉ một lát sau cơn mưa ào ào kéo tới, tiếng mưa đập lộp bộp trên mái ngói tạo nên một âm thanh thật đáng sợ.
Cô thu mình ngồi xếp bên góc tường, hai hàng nước mắt không ngừng tuôn.
Trong tình thế này cho dù cô có mọc thêm cánh cũng không thể nào thoát ra nổi.
Một chốc cố lấy lại bình tĩnh, cô rút điện thoại di động ra.
Trong đầu cô trống rỗng bao nhiêu thì danh bạ điện thoại lại thưa thớt bấy nhiêu.
Cô thật sự không có số điện thoại của ai cả.
Chỉ đành bất lực gọi cho Trình Nhu.
“Cứu tớ với…”
Trình Nhu hốt hoảng hỏi lại:
“Cậu đang ở đâu?”
“Tớ bị nhốt ở kho hàng Vĩnh Xuyên.
Ở đây rất tối và còn mưa lớn nữa.”
“Đừng sợ bây giờ tớ với Ôn Diêu sẽ tới ngay đây.”
Cuộc điện thoại Trình Nhu vừa tắt thì Lục Viễn gọi tới.
Sự im lặng và khủng hoảng của Hạ Băng Tâm khiến anh ta lo lắng.
“Sao thế Băng Tâm?”
“Em bị nhốt ở kho Vĩnh Xuyên rồi.”
Không suy nghĩ gì thêm Lục Viễn lao như bay ra khỏi nhà.
Mặc cho trời mưa gió anh vẫn lái xe hướng về Vĩnh Xuyên.
Nỗi lòng anh phập phồng lo sợ, sợ cô sẽ thực sự xảy ra chuyện.
Anh không hề để tâm tới an toàn của bản thân cứ lao băng băng trên cao tốc trơn như băng.
Khi Lục Viễn tới nơi thì Hạ Băng Tâm đã thoi thóp, giọng cô yếu xìu như không còn sức lực nữa.
“Băng Tâm… em chờ lát.
Bây giờ anh sẽ đi gọi người tới mở cửa ngay.”
“Đừng đi.
Ở lại với em một lát.
Em thực sự rất sợ.”
“Không đi… không đi… Anh hát cho em nghe một bài hát được không?”
“Được…”
Giọng Lục Viễn nhẹ nhàng trầm bỗng cất hát.
Tiếng hát của anh mê say khiến cô dần nguôi đi nỗi sợ.
Âm thanh ấy như xua tan đi bao tiếng mưa kinh hãi ngoài kia.
Âm thanh ấy khiến cô trở nên dễ thở.
“Tôi từng mong đời trôi thật nhanh để cho lòng tôi chẳng vương sầu đau
Ngỡ như trên đời thiếu những nụ cười, muộn phiền giăng lối khắp nơi
Tôi từng mong tôi không là tôi, tôi từng mong tôi giống bao người
Để sống thảnh thơi, sống như tôi vẫn mơ
Và rồi tôi nhận ra, rằng trong trái tim này
Là tình yêu vô bờ và đầy ắp ước mơ
Và rồi tôi nhận ra, rằng những khó khăn này
Càng làm tôi thêm yêu cuộc đời và thắp sáng niềm tin trong tôi
Và tôi sống như đóa hoa này, tỏa ngát hương thơm cho đời
Sống với nỗi khát khao rằng được hiến dâng cho cuộc đời
Hôm nay dẫu có gian nan thì ngày mai là ngày tươi sáng hơn
Tôi sẽ viết nên câu chuyện của cuộc đời riêng tôi.”
Lục Viễn nói:
“Băng Tâm… đừng sợ… có anh đây.”
“Vâng…”
Vừa kịp lúc Trình Nhu và Ôn Diêu tới.
“Băng Tâm có anh rồi đây… Đừng sợ.
Bây giờ anh sẽ phá khoá để em ra ngoài.”
Lục Viễn cản lại:
“Loại khoá này không dễ phá đâu! Tốt nhất là nên có chìa khoá để mở.”.