Kết thúc cuộc trò chuyện, Lục Viễn chủ động đưa Hạ Băng Tâm cùng Trình Nhu trở về.
Suốt dọc đường anh ta luôn âm thầm nhìn gương chiếu hậu, chăm chăm ngắm nhìn cô, mép môi thầm nhếch lên nụ cười.
Vẻ mặt cô so với lần trước không tệ.
Ánh mắt đã dần hồi phục sự ngây thơ đơn thuần.
Tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.
Trong đầu anh hiện ra rất nhiều câu hỏi nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu, phải nói như thế nào cả?
Rất nhanh chóng bọn họ đã tới trước cửa Hàn gia, Lục Viễn ga lăng bước xuống mở cửa xe giúp Hạ Băng Tâm.
“Cảm ơn anh, Lục Viễn.”
“Không có gì.
Tiết trời đang lạnh dần cô ra ngoài nhớ mặc thêm áo kẻ cảm.”
“Được… Tôi biết rồi.”
Chẳng biết từ lúc nào Hàn Lạc Thần đã lù lù xuất hiện đứng cạnh Hạ Băng Tâm.
Anh vòng tay lên vai kéo cô sà vào lòng mình.
“Đó không phải chuyện cậu cần phải lo.”
Hạ Băng Tâm cố vùng vẫy thoát ra khỏi móng vuốt sắc nhọn càng bị anh siết chặt hơn.
Lục Viễn lặng mình nhìn cảnh ái ân trước mặt một lúc rồi cũng quay lưng bước đi.
“Tôi không làm kì đà cản mũi nữa.
Đi đây.”
Sau khi xe Lục Viễn đi khuất thì Hạ Băng Tâm hậm hực đẩy Hàn Lạc Thần ra xa:
“Anh làm gì thế hả? Rốt cuộc là anh muốn gì?”
Hàn Lạc Thần đút tay vào túi quần, quay lưng đi vào trong nhà, vứt lại mấy lời rỗng tếch:
“Chẳng muốn gì cả.”
“Trả lời như anh thà không nói còn hơn.” Hạ Băng Tâm làu bàu.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Băng Tâm cố ý thức dậy muộn hơn thường ngày nhằm không chạm mặt Hàn Lạc Thần.
Mấy ngày qua tâm trí cô hoàn toàn đảo điên, anh càng lúc càng kì lạ khiến cô không tài nào yên tâm nổi.
Khi không thấy anh ở phòng cứ ngỡ anh đã tới công ty, Hạ Băng Tâm thức dậy vội vàng chuẩn bị, không kịp ăn sáng đã lao ra khỏi nhà.
“Ôi là trời! Hàn Lạc Thần chết tiệt.
Lần nào cũng hành xác mình thế này không biết.”
Cô đang băng băng chạy tới trạm xe buýt, thi thoảng lại liếc mắt nhìn đồng hồ, lòng lo lắng đến run rẩy.
Bất ngờ tiếng còi xe vang lên bên cạnh khiến cô giật mình.
Hai chân cô dừng bước, đôi mắt trố tròn quay sang nhìn người đàn ông lãnh đạm đang ngồi ở ghế sau.
Hàn Lạc Thần… Anh ta vẫn luôn chờ cô sao?
“Lên xe đi.”
Hạ Băng Tâm chao đảo lùi về sau, cô gượng cười đáp lại:
“Tôi tưởng anh đi làm rồi chứ!”
Hàn Lạc Thần ngó đầu ra cửa xe nhìn thẳng vào hai mắt Hạ Băng Tâm hỏi ngược:
“Cô là đang cố ý né tránh tôi sao?”
Cảm giác như người bị bắt tại trận, Hạ Băng Tâm ngờ nghệch lắc đầu lia lịa, lời nói cứng ngắc đến vụng về:
“Đâu… đâu có.”
“Thế còn không mau lên xe đi.”
“Xem ra lần này có muốn cũng không thoát nổi vòng tay ác ma này rồi.” Hạ Băng Tâm phân trần trong cõi lòng.
Cô ngoan ngoãn bước lên xe, ánh mắt mải nhìn ra bên ngoài cửa kính, cố gắng né đi sự bí hiểm trong đôi mắt anh.
Sự sáng rực sâu bên trong đáy mắt ấy thực sự khiến Hạ Băng Tâm cảm thất chói nhoè.
Cô càng nhìn càng thấy sợ.
“Tôi đáng sợ đến thế sao?”
Hạ Băng Tâm ngớ người hỏi lại:
“Sao cơ?”
“Cô sợ tôi vậy à?”
“Có một chút.”
“Thẳng thắn tới thế luôn sao?” Hàn Lạc Thần lẩm bẩm rồi lại thở dài.
Anh cũng chỉ muốn gần gũi cô thêm một chút, tâm sự với cô nhiều hơn, để tạo cho cô cảm giác an tâm.
Vậy mà anh tiến lên một bước thì cô lùi về sau một bước, hỏi anh phải làm sao để bắt kịp bước chân cô.
“Thực ra, tôi có hỏi ý kiến bác sĩ tâm lý về bệnh của cô rồi.”
Hai mắt Hạ Băng Tâm trố tròn, cô đơ toàn tập, hoàn toàn không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
Từ bao giờ mà kẻ “cuồng lạnh lùng” khét tiếng lại đi lo chuyện bao đồng như thế.
Có kề dao bên cổ cô cũng chẳng dám tin.
Cô cố điều hoà nhịp thở rồi quay sang nói:
“Tôi không nghe nhầm đó chứ!”
Anh lắc đầu đáp lại:
“Không hề.
Tôi hẹn giúp cô cuối tuần gặp luôn rồi.”
“Hả?”
“Không được sao? Vậy chuyển sang hôm khác cũng được.”
Hai bàn tay Hạ Băng Tâm xua liên tục, mép môi cô nặng như bị tản đá đè lên trên, mãi mới nói nên câu chữ.
“Không phải.
Chỉ là hơi… là lạ…”
Hàn Lạc Thần trực tiếp bật cười thành tiếng, tự nhiên và khoáng đạt, khiến cô có cái nhìn khác về anh.
“Về tôi sao.
Cô đừng để ý.
Dù sao cô cũng là ân nhân của gia đình tôi.
Mà tôi thì lại không thích mắc nợ ai.”
Sự thật tuy phũ phàng nhưng nó lại có lý.
Hạ Băng Tâm hoàn toàn bị thuyết phục.
Cô cũng đồng ý cuối tuần cùng anh tới gặp bác sỹ.
Điều này nằm ngoài dự liệu của anh.
Mọi thứ tiến triển quá nhanh, quá thuận lợi.
Sau khi gõ cửa phòng hai tiếng, bên trong liền vọng ra chất giọng nữ trong trẻo.
“Mời vào.”
Hạ Băng Tâm nối gót Hàn Lạc Thần đi vào trong.
Anh cất lời nói trước:
“Bác sĩ Kiều đây là người bạn lần trước tôi nói với cô.
Hôm nay tôi đưa cô ấy tới, mong cô giúp đỡ.”
Cô ngại ngùng bước tới đối diện Kiều Thanh Tịnh:
“Xin chào, tôi là Hạ Băng Tâm.”
“Mời ngồi.”
Kiều Thanh Tịnh vừa hoà nhã rót trà vừa hỏi han:
“Băng Tâm, em mắc phải chứng bệnh từ khi nào?”
Hạ Băng Tâm đột nhiên run rẩy, giọng cô lạc đi:
“Gần bảy năm trước.
Lúc đó, em có xảy ra một biến cố lớn, từ đó để lại cho em ám ảnh lớn.”
“Em đã từng nghĩ tới việc điều trị hay đã từng điều trị chưa?”
Cô lắc đầu, rầu rĩ nói tiếp:
“Chưa từng.
Trước kia bệnh khá nghiêm trọng, mấy năm gần đây em cảm giác như vơi dần đi.
Cứ tưởng là đã hết nhưng thời gian gần đây lại tái phát lại.”
Kiều Thanh Tịnh mỉm cười, nụ cười êm dịu và gần gũi xiết bao.
“Thực ra nó là bệnh nhưng cũng không phải bệnh.
Em cũng đừng quá lo lắng và căng thẳng.
Cứ tự nhiên đối mặt với nó.
Chỉ tới lúc em nhìn thẳng vào nó, chấp nhận nó thì nó sẽ không còn khiến em cảm thấy phiền lòng nữa.”
Buổi gặp mặt Kiều Thanh Tịnh đã giúp Hạ Băng Tâm khơi thông không ít điều.
Tinh thần cô tốt hơn hẳn, tâm trạng cũng thoải mái nhiều.
Ngày nghỉ cuối tuần kết thúc nhanh chóng, Hạ Băng Tâm quay trở lại với công việc.
Vì lần trước cô khiến Viên Tinh Tinh phật ý cho nên bị ả hành mấy ngày liên tục.
Thân thể cô nhức nhói, ê ẩm toàn thân, cô luôn là người rời khỏi công ty muộn nhất.
Hạ Băng Tâm quay trở về phòng đã chạm ngay bản mặt phẫn nộ của Hàn Lạc Thần.
Anh hỏi:
“Sao mấy ngày này cô về muộn thế?”
“Dạo này công việc hơi nhiều.” Hạ Băng Tâm phát ra mấy tiếng đầy mệt mỏi.
“Nếu mệt quá thì đừng cố.”
“Không sao.”
Dứt lời cô đi thẳng vào nhà tắm, xả nước ào ào như gột bỏ đi bao uất ức.
Cô biết rõ Viên Tinh Tinh cố ý gây khó dễ với mình nhưng lại không cách nào để phản kháng.
Nếu là hai người bình thường đối đầu nhau thì Hạ Băng Tâm nhất định không để bản thân chịu thiệt.
Có điều giữa bọn họ không hề bình thường, Viên Tinh Tinh là cấp trên của cô, cho dù cô có cố phản kháng cũng chỉ là vô nghĩa.
Vốn dĩ người ta luôn nhắc tới hai chữ “bình đẳng” nhưng họ lại quên mất một điều rằng: trên đời này làm gì có “công bằng”..