Suốt cả buổi chiều hôm ấy Hàn Lạc Thần gần như mọc rễ ở phòng bác sĩ tâm lý Kiều Thanh Tịnh.
“Bác sĩ, tôi có một người bạn gặp phải chứng tâm lý ám ảnh trong quá khứ.
Bây giờ có cách nào giúp người đó thoát ra khỏi nỗi sợ ấy không?”
Kiều Thanh Tịnh vừa rót trà vừa mỉm cười đáp lại:
“Cách nhanh nhất là để người ấy tự đối diện với những gì xảy ra trong quá khứ thêm một lần nữa.
Nhưng mà… nếu làm theo cách này sẽ có hai hệ quả xảy ra: có thể sẽ thành công chữa khỏi hoặc cũng có thể bệnh sẽ càng nặng thêm.”
Hàn Lạc Thần suy ngẫm một chốc rồi hỏi tiếp:
“Còn cách nào khác nữa không bác sỹ?”
“Có thể dùng nhân tố bên ngoài tác động tới tâm lý của bệnh nhân.
Tức là những người xung quanh phải quan tâm tới trạng thái cảm xúc của người đó, không để họ tiêu cực quá mức.
Nếu tạo được cảm giác vui vẻ và an tâm thì có lẽ sẽ có bước tiến mới trong quá trình điều trị.”
“Theo bác sỹ cách nào thích hợp hơn?” Hàn Lạc Thần hỏi tiếp.
“Thực ra mỗi cách sẽ có những ưu và nhược điểm khác nhau cho nên không thể nào nói cách nào tốt hơn được.
Chỉ có thể đưa bệnh nhân tới trực tiếp mới có thể chuẩn đoán mức độ bệnh và quyết định cách thức điều trị được.”
Lúc Hàn Lạc Thần ra khỏi bệnh viện thì trời cũng đã loạng choạng tối.
Anh quyết định quay trở về nhà sớm.
Sự xuất hiện của anh khiến Giang Bách Hợp và Hạ Băng Tâm kinh ngạc đến ngớ người.
Có lẽ hai người họ đã dần quen việc anh đi sớm về khuya từ lâu.
Cho nên hôm nay được xem như là ngày đặc biệt.
“Quý hoá quá.
Đứa con trai của ta nay đã biết tuân thủ giờ giấc rồi cơ đấy!” Giang Bách Hợp thốt lên.
Hàn Lạc Thần liếc sang nhìn Hạ Băng Tâm đang tủm tỉm cười bên cạnh rồi đáp:
“Từ hôm nay không cần cắt cơm tối của con nữa đâu!”
Lí lẽ tưởng chừng như bình thường ấy của Hàn Lạc Thần lại trở thành tin tức chấn động đối với mẹ con Hạ Băng Tâm.
Sự thay đổi đột ngột quá mức sẽ khiến con người ta trở nên mơ hồ, không dám tin là thật.
“Hàn Lạc Thần… Con đang nghiêm túc sao?” Giang Bách Hợp lơ mơ hỏi ngược.
“Con đã bao giờ không nghiêm túc đâu chứ!” Hàn Lạc Thần điềm đạm đáp lại.
Bữa cơm tối hôm đó diễn ra khá bình thường, chỉ có Hàn Lạc Thần là hơi khác thường.
Anh luôn để ý từng chi tiết của cô vợ nhỏ, thi thoảng lại gắp cho cô một ít thức ăn vào chén.
Sự lạnh lùng hình như dần tiêu biến thay vào đó là một sự bí ẩn khó lường.
Lúc quay trở về phòng, Hạ Băng Tâm bất an hỏi:
“Tôi lại làm sai gì à?”
Hàn Lạc Thần nhìn cô lắc đầu:
“Không có.”
“Thế sao hôm nay anh lại đối xử với tôi…khác vậy?”
“Có sao.
Tôi chỉ là ăn cơm ở nhà tôi thôi mà.
Đâu có gì khác.”
Hạ Băng Tâm hạn hán lời chỉ có thể cười trừ bỏ qua.
Khi thấy Hàn Lạc Thần đi vào nhà tắm cô vội vã chạy ra hành lang gọi cho Trình Nhu kể lể.
“Trình Nhu, tớ phải làm sao đây? Cái tên ác quỷ kia nay biến chất đáng sợ lắm!”
Trình Nhu cất giọng ngạc nhiên:
“Cậu nói ai cơ?”
“Hàn Lạc Thần.”
“Theo như kinh nghiệm nhiều năm xem phim ngôn tình của tớ thì đàn ông đột ngột biến chất thường thuộc về hai trường hợp: một là anh ta bị cậu quyến rũ và đã yêu, hai là anh ta có ý đồ đen tối.”
Hạ Băng Tâm run rẩy dựa lưng vào tường, giọng cô thảng thốt:
“Với những gì mình biết về anh ta thì có lẽ rơi vào trường hợp hai rồi.
Phải làm sao bây giờ?”
Trình Nhu thúc giục:
“Cậu phải thật bình tĩnh.
Mau vào phòng tìm xem có gì dùng phòng thủ được.
Nếu anh ta dở trò thì cậu tấn công lại.”
Hạ Băng Tâm vội vã lao vào phòng, vừa tìm kiếm vừa dời sự chú ý tới phòng tắm, lồng ngực cô gần như muốn nổ tung.
Khi nghe thấy tiếng mở cửa cô tắt vội di động lao mình nằm lên giường giả vờ ngủ.
Hàn Lạc Thần vừa bước ra nhìn thấy cô đang ngủ say thầm mỉm cười.
Anh chầm chậm bước lại gần, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường.
Ánh mắt anh trầm ấm ngắm nhìn cô, dường như bao nhiêu sự dịu dàng anh đều dùng tất thảy.
Chẳng biết từ bao giờ anh lại trở nên không phải là anh, lại cứ thích say mê ngắm nhìn người phụ nữ anh từng ép bản thân mình phải ghét bỏ ấy.
Đôi tay anh theo bản năng vươn tới tấm chăn tung toé, đang định kéo đắp lên người cô, bất ngờ bị cô xịt hơi nước bay thẳng vào mắt.
Theo phản xạ anh bưng lấy mặt.
Hơi nước xịt khoáng tuy không độc hại nhưng nó khiến mắt anh cay.
“Hoá ra cô chưa hề ngủ.”
Hạ Băng Tâm thoăn thoắt nhảy vọt xuống giường, giọng nói cô dè dặt đề phòng:
“Nếu tôi ngủ rồi thì anh định làm gì?”
Không cần nói toạc ra thì Hàn Lạc Thần cũng tự đoán ra được ý nghĩ của Hạ Băng Tâm.
Anh thở dài trong bất lực:
“Tôi chỉ định kéo chăn lên đắp giúp cô thôi mà.”
Hạ Băng Tâm liếc nhìn tấm chăn lộn xộn trên giường mảy may có chút lay động.
“Thật sự chỉ là đắp chăn giúp thôi sao?”
“Chứ cô còn muốn gì nữa.”
Cô gần như hoá đá, hai tay cứng đờ đặt chai xịt khoáng xuống bàn.
Sau đó, Cô vội vã chạy vào nhà tắm giặt chiếc khăn ướt trở ra.
“Chỉ là xịt khoáng thôi, sẽ không sao đâu! Dùng cái này lau sạch là được.”
Hàn Lạc Thần vừa cẩn thận lau đi hơi cay trên mắt vừa lẩm bẩm:
“Nếu là axit chắc cô cũng không ngại xịt nhỉ?”
Hạ Băng Tâm phá cười:
“Nếu là axit sao tôi lại dám xịt được.
Bởi vì… như thế quá lãng phí.
Axit phải tạt vào mặt nó mới đã.”
“Hứ… Xem ra cô ác hơn tôi nghĩ.”
Hạ Băng Tâm nhếch môi, cô khom lưng cúi đầu ngước nhìn lên:
“Ồ… hoá ra trước giờ anh nghĩ tôi hiền sao?”
“Cũng không hẳn.”
Cuộc nói chuyện cũng nhanh chóng đứt đoạn khi Hàn Lạc Thần nhận được cuộc điện thoại gọi đến.
Hạ Băng Tâm ngồi trên sô pha, thoải mái ngắm nhìn bóng lưng Hàn Lạc Thần bên ngoài ban công.
Thực ra, con người này cũng không hẳn là xấu, chỉ là cách biểu hiện quá kì cục khiến người ta không cách nào hiểu nổi.
Cô không biết là ai đang gọi tới nhưng cô bị cái sự tập trung của anh cuốn hút đến lạ.
Theo vô thức cô cứ chìm đắm u mê không lối thoát.
Càng cố đánh thức lí trí càng bị sự mê hoặc quyến rũ điên dại.
Anh vừa kết thúc cuộc gọi thì đúng lúc cô có điện thoại tới.
Họ thông báo là cô đã đạt giải nhất trong cuộc thi “tìm kiếm tài năng thiết kế trẻ toàn tỉnh”.
Tin tức một lần nữa khiến Hạ Băng Tâm chấn động, cô ngây người ra một chốc rồi mới phản ứng lại được.
“Á…á…á…”
Cô như thiêu thân lao tới ôm chầm lấy anh, sự vui mừng khiến lí trí cô mù loà, không thể nhận thức rõ mình đang gây ra chuyện gì nữa.
Anh không phản kháng, ánh mắt anh cúi xuống nhìn cô.
Bất chợt cô ngước mắt lên, hai ánh mắt đăm chiêu nhìn nhau, tất cả mọi thứ dường như lắng lại.
Một thoáng sau đó Hạ Băng Tâm bối rối tự tách mình ra, hai má cô ửng đỏ ngại ngùng, cô ậm ờ nói:
“Xin…xin lỗi.
Tôi không cố ý.”
“Có chuyện gì sao?”
“Thì chuyện thiết kế của tôi được giải nhất ấy.
Chắc là anh đã biết trước cả tôi rồi.”
“Ừm…Ngày mai cô tới J&K nhận việc đi.”
“Cảm ơn.”.