Cuộc hẹn của Alexgray đã được hẹn gặp sớm hơn vào buổi tối ngay ngày hôm đó.
Rất may là tối hôm đó ông Alexgray trống lịch nên hẹn gặp sớm hơn.
Tối đó Lục Hắc Thiên sửa soạn đi gặp ông Alexgray và một số đối tác có trong bữa hẹn tối nay.
Đến nơi anh được tiếp đón cẩn thận tất nhiên điều đó là điều dĩ nhiên.
Không một ai dám làm đắc tội Lục Hắc Thiên này nếu không muốn có cuộc sống ấm no chan hòa với người thân.
2 tiếng sau...
Buổi hẹn diễn ra suôn sẽ,tốt đẹp.
Tất cả mọi người ở đó điều hài lòng với dự án đã bàn tối nay.
Ai ai cũng mang vẻ mặt vui vẻ nhưng Lục Hắc Thiên thì không mặt hầm hầm đến cả nụ cười cũng sượng trân, giả tạo.
Đằng sau nụ cười đó đang giấu một sự bực tức đè nén cả ngày nay.
Sau khi kết thúc buổi hẹn.Lục Hắc Thiên gấp rút về khách sạn sắp xếp đồ đạc và bàn giao lại các công việc cho giám đốc ở đó giải quyết nốt các chuyện còn lại.
Còn bản thân thì nhanh chóng ra sân bay lên máy bay riêng vì chẳng còn chuyến bay nào về LA trong thời gian tối như thế này nên anh đã phóng khoáng mua hẳn một máy bay riêng cho bản thân để có thể sớm bay về với Thẩm Hạ Hy.
- "Thiếu gia tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa rồi ạ "
Hắc Thiên ngồi trên máy bay, gật nhẹ đầu rồi bật laptop lên,chăm chú nhìn vào camera xem động tĩnh ở Wanderheart ra sao.
Rất may Hạ Hy vào phòng Hắc Thiên ngủ tại vì phòng của Hắc Thiên có bắt camera để quan sát vì có một số tài liệu để trong phòng.
Vừa nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang ngủ say mê chẳng biết trời trăng mây gió gì ngủ ngon lành trên chiếc giường rộng lớn thì trong lòng anh cảm giác dễ chịu hẳn, nhẹ lòng.
Bất giác trên gương mặt với ngũ quan hài hòa nở một nụ cười mà mấy hôm nay không hề có.Nhìn thấy cô thì mọi bực tức trong lòng anh như tan biến nhưng anh vẫn còn giận chuyện bức ảnh đó.
Nhớ lại anh bèn ra lệnh cho Bạch Phi:
- "Cậu mau điều tra người chụp chung với Hạ Hy là ai"
- "Rõ"
Nói rồi anh vẫn tiếp tục lặng lẽ nhìn theo bóng dáng đang ngủ của cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp.
Nhìn thế nào cũng chẳng chán.
Tại Wanderheart...
Hạ Hy đang ngủ thì có điện thoại gọi tới phá giấc ngủ của cô.
Cô tỉnh dậy mò lấy chiếc điện thoại rồi nghe máy.
- "..." Hạ Hy im lặng chờ đối phương nói
- " Hạ Hy con không sao chứ? Mẹ vừa nghe Lie nói con uống say..."-Mẹ Hạ Hy lo lắng hỏi han
- "Dạ con không sao con chỉ hơi mệt tí thôi"
- "Vậy con nghỉ ngơi đi,nếu thấy không ổn thì báo cho mẹ biết nhé"
- "Dạa"
Sáng hôm sau...
Hạ Hy giật mình tỉnh dậy, cơn đau đầu ập đến khiến cô phải lấy hai tay dây dây vùng thái dương.
"Ơ khoan nhưng...!Mùi hương này quen quá,sao cứ thoang thoảng quang đây vậy nhỉ?"- Hạ Hy ngớ ngớ thầm nghĩ.
- "Đau lắm sao" Giọng trầm nhẹ vang lên.
Bất giác cô quay mặt sang thì giật mình.
Lục Hắc Thiên đang đứng bên giường nhìn chằm chằm vào phía cô.
- "Hắc...Hắc Thiên..." Cô bất ngờ ngạc nhiên đến nói cũng lắp bắp.
- "Sao em bất ngờ khi tôi về sao?"-Hắc Thiên đan hai tay để trước ngực nhìn cô rồi nói
Hắc Thiên đáp chuyến báy vào tờ mờ sáng theo giờ LA.
Sau khi đáp máy bay thì anh lập tức về nhà.
- "Hứ Tại...tại sao phải bất ngờ chứ.
Anh thích về lúc nào chả được,tôi thì làm sao có quyền can thiệp vào cuộc sống anh được?"
- "Thẩm Hạ Hy, em đừng có mà chọc điên tôi lên" Hắc Thiên tức giận tiến lại gần nắm chặt lấy cổ tay cô.
- "Tôi không chọc điên anh vì đó là sự thật hiển nhiên mà"-Hạ Hy vẫn cứng miệng trả lời, tay thì không ngừng vùng vẫy khỏi tay Hắc Thiên.
- "Em..." -Hắc Thiên bất lực rồi bỏ tay cô ra rồi tức giận rời khỏi phòng đi xuống dưới nhà.
Hạ Hy thì cũng nhanh chóng vào phòng tắm vệ sinh cá nhân,thay đồ rồi cũng nhanh bước xuống nhà.
Nhìn thấy Hắc Thiên ngồi đó,cô cố tình lơ đi mà đi thẳng vào bếp ăn sáng.
Hắc Thiên thấy vậy nhăn mặt tỏa ánh đen hào quan của anh.
Hạ Hy nhận ra nhưng rồi cũng mặc kệ coi như chưa thấy gì.
Hạ Hy vào bếp ngồi liền vào bàn ăn.Cô bây giờ rất đói tại vì tối qua đến giờ vẫn chưa bỏ vào bụng cái gì cả.
Đồ ăn vừa dọn lên bàn cô vui mừng cầm lấy đũa chuẩn bị ăn thì Lục Hắc Thiên ở đâu phía sau cầm lấy thức ăn rồi đổ hết vào sọt rác, anh đổ tất cả các món ăn có trên bàn trong sự ngạc nhiên của Hạ Hy và sự bất ngờ đối với người làm xung quanh.
- "Anh đang làm cái thá gì vậy"- Hạ Hy tức giận đứng lên tháo quát.
Hắc Thiên chẳng thèm ngó ngàng đến câu hỏi chả cô.Anh liền quay ra sau ra hiệu cho tất cả người làm có ở đó rời đi.
Nhận được lệnh thì họ rời đi hết không ai dám trái lệnh.
- "Hứ em cũng cần ăn sao?Chẳng phải em uống rượu giỏi lắm sao vậy thì đi uống tiếp đi ăn làm gì"
Hắc Thiên không nhanh không chậm nhìn cô cười đểu rồi nói một cách khinh bỉ.
- "Anh...!Được vậy tôi không ăn nữa"
Cô nói xong thì đứng lên đi thẳng một mạch về phòng chẳng thèm nhìn anh một cái.
- "Thẩm Hạ Hy" Anh gọi lớn giọng tên cô nhưng vẫn bị lơ.
Hạ Hy trên phòng đang vừa tức vừa đói.
Cô bây giờ đói thật rồu nhưng vẫn không chịu xuống ăn.
Nếu bây giờ cô ăn thì chắc nhục nhã lắm nên quyết định ngủ để quên cơn đói.
Hắc Thiên bây giờ ở dưới nhà ngồi xem hồ sơ rồi làm việc tại đó.
Hôm nay anh không đi đến tậo đoàn anh muốn ở nhà đối phó với cô.
Đến tận 11h trưa vẫn chưa thấy Hạ Hy xuống ăn.
Quản gia Trần xót ruột lo lắng cho cô chần chừ rồi quyết định lại nói với Hắc Thiên.
- "Thiếu gia tôi nghĩ ngài nên dỗ tiểu thư xuống ăn đi ạ"
- "Hứ tại sao phải dỗ cô ta dù sao đói cũng tự xuống mà ăn thôi"
- "Nhưng mà tiểu thư đến giờ vẫn chưa xuống, từ chiều hôm qua tới giờ vẫn chưa ăn gì đã thế còn đi uống rượu nữa.
Tôi e là...!tiểu thư sẽ chịu không nổi.."
Nghe đến đây,anh chẳng còn chăm chú làm việc nữa mà ngẩn đầu lên hỏi:
- "Chưa ăn gì sao"
- "Dạ đúng ạ."
- "Hứ mặc kệ cô ta chưa ăn gì thì chắc lát nữa cũng xuống tìm đồ ăn"
Hắc Thiên cười nhẹ rồi cũng lạnh lùng không quan tâm,anh nghĩ cô đói thì sẽ xuống ăn nhưng anh đời nào biết Hạ Hy rất cứng đầu.
Cô sẽ không dễ dàng chịu thua ai cho dù chết.
1h chiều...!
Hắc Thiên ăn xong thì vào phòng nghỉ trưa.
Còn Hạ Hy bây giờ mới tỉnh giấc.
Cô bị cơn đói làm tỉnh ngủ.
Hạ Hy nhăn nhó ngồi dậy, ôm bụng
- "Đói quá giờ làm sao.
Không mình không được ăn anh ta làm vậy rồi mà ăn chẳng khác gì hạ thấp bản thân."
Thế là cô ngồi dậy kiếm gì đó ăn nhưng làm gì có,cô bằng uống nước cầm cự.
Một tiểu thư nhà tài phiệt mà chịu đói như vậy nếu bị ai biết chắc cười cũng chết.
Nhưng cầm cự được 30 phút thì bụng cô đau quắn lên.
Từ nhỏ bụng cô rất yếu nên chỉ cần không ăn hay chưa ăn bữa chính là sẽ đau quặng lên.
Hạ Hy ôm bụng ngồi co gấp người lại rồi chịu đựng.
Hạ Hy vốn sợ đau nên cô chẳng thể nào kiềm chế được cảm xúc mà tuông trào.
Nó đau thật sự đau lắm.
Cô khóc thút thút vô tình người làm đi qua nghe được thì dừng lại hỏi han.
- "Tiểu thư! cô sao vậy?"
Hạ Hy im lặng khóc không trả lời làm người làm lo lắng, 2 đến 3 người gần đó cũng xúm lại hỏi nhưng kết quả vẫn vậy chỉ nhận được sự im lặng và nghe tiếng khóc.
Không phải cô không muốn trả lời mà là cô trả lời không được,nó đau quặng lên khiến Hạ Hy đứng dậy chặng nổi mà ngồi sấp xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Lúc này Hắc Thiên đang ngủ thì nghe thấy tiếng ồn nháo nhào của người làm thì anh cũng tỉnh giấc nhanh chóng ra ngoài xem thử.
Anh ngạc nhiên khi thấy 2,3 người đứng trước của phòng lo lắng hỏi Hạ Hy nhưng không có nghe được phản hồi.
Anh tức tốc đi nhanh lại rồi hỏi:
- "Có chuyện gì"
- "Thiếu gia tiểu....!tiểu thư đang khóc nhưng tôi hỏi có chuyện gì thì cô ấy không trả lời" người làm lo lắng nói
- "Được rồi mau lui xuống đi"
Mọi người lui xuống hết thì Hắc Thiên mới đạp cửa đi vào.
Anh giật mình khi thấy cô nằm co ro ôm bụng dưới sàn.
- "Hạ Hy em bị sao thế"
Anh lo lắng,xót ruột tim nhói lên khi nhìn thấy Hạ Hy bị như vậy.Anh nhanh chóng bế cô đặt nhẹ lên giường rồi cầm tay cô lo lắng.
Hạ Hy rút tay ra khỏi tay Hắc Thiên cố gắng gặng ra chữ:
- "Tôi bị sao anh quan tâm làm gì?"
- "Thẩm Hạ Hy em bây giờ còn cứng đầu vậy hả"
- "Ừ"
Cô nói xong quay người sang bên kia ôm bụng tiếp tục chịu đựng,cô không muốn để anh thấy bộ dạng hiện tại của mình.
Nhưng nào giấu được.
Hắc Thiên bây giờ nào để ý đến hình tượng,anh chấp nhận hạ cái tôi xuống dỗ dành cô,thời điểm bây giờ có điên mới tranh với cô nữa.
- "Hạ Hy anh xin lỗi,em bị làm sao vậy"
Anh nằm xuống phía sau cô ôm lấy dỗ dành,cái ôm dịu dàng sau 4,5 ngày xa cách và dỗi hờn.
- "Bảo bối,đau chỗ nào thì nói ra, đừng chịu đựng như thế."
- "Mau xuống ăn đi, đừng vậy nữa"
- " Anh xin lỗi là anh sai, sai khi giận em chuyện xưng hô, đổ đồ ăn sáng"
- " Em mau dậy ăn đi rồi làm gì anh cũng được"
- "anh tình nguyện để em hành hạ chỉ cần em xuống ăn"
Cứ như thế anh nằm thầm thì suốt bên tai cô.Nhưng đổi lại là sự vui vẻ phì cười của Hạ Hy.
Anh lật người cô lại đối diện với anh.
Nhưng bị cô nhăn mặt vì bụng cô đang đau.
Anh lo lắng xoa nhẹ lên bụng Hạ Hy rồi hỏi:
- " Đau vì đói hửm?"
Hạ Hy gật đầu thay lời nói.
- "Vậy vây giờ xuống ăn hửm"
Hạ Hy lắc đầu, đau đến nổi không muốn ăn.
Hắc Thiên thấy vậy thì ngồi dậy gọi cho bác sĩ riêng của mình tới nhà khám.
...
Sau khi khám xong thì bác sĩ nói:
- "Tiểu thư Thẩm cô nên ăn uống đầy đủ,không nên nhìn đói,dạ dày cô yêu nên cần phải cẩn thận trong việc ăn uống"
nói xong bác sĩ dặn dò kĩ càng rồi kê thuốc cho Hạ Hy rồi ra về.
Hắc Thiên bây giờ lại tức giận, không phải anh giận lại cô chuyện cũ mà là giận vì cô không ăn uống đầy đủ sau mấy ngày anh đi công tác.
Hắc Thiên tức giận đi xuống nhà tra hỏi người làm:
- "Hứ các người giỏi nhỉ? Cô ấy không ăn mà cũng không thèm báo tôi một tiếng"
- "Hùa nhau giấu đấy à"
Hạ Hy nghe tiếng chửi mắng thì cô liền đi xuống bao che cho họ.
- "Anh làm gì vậy, em không ăn thì liên quan gì tới họ?"
- "...Em..."
Hắc Thiên bất lực rồi đổi giọng dịu dàng nói tiếp:
- "Thôi được rồi không nói nữa,em mau xuống ăn rồi uống thuốc đi"
Hạ Hy thấy Hắc Thiên vậy thì cũng buồn cười rồi chạy lại ôm anh thay lời giải thích..