Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình

Chương 49: Tuyệt Vọng Buông Xuôi




Cả cơ thể Doãn Lạc Lạc giống như bị chẻ thành đôi, phía dưới đau âm ỉ, cái bụng quặn thắt đến thê thảm, Tiêu Nhất Hàn nhìn thấy máu bên dưới cơ thể cô đang chảy ra nhất nhiều, nhất thời híp đôi mắt lại.


" Nói, đây là cái gì? Cô dám lén mang thai con tôi sao"


Từng âm thanh lạnh lẽo của hắn từng đợt đâm xuyên vào lồng ngực cô, cả hơi thở cũng muốn ngừng đập lại.


" Cứu, hãy cứu con của tôi, Tiêu Nhất Hàn, anh không thể nhẫn tâm với con mình như vậy?"


" Lúc đầu tôi đã cảnh cáo cô, tại sao vẫn để mang thai, hay cô có mưu đồ nào khác" từng lời nói rít mạnh qua kẽ răng, căn bản cô đang đau nhức không thể nghe được hắn nói cái gì? Lo lắng ôm chặt bụng mình lại, co quắp nằm trên giường, con cô, rốt cục con cô đã không còn, bởi vì phía dưới cô có thể cảm nhận một vật cản không to lắm đang dần dần tuột ra bên ngoài, trái tim cô dường như khẽ ngưng đập lại trong phút chốc.


Người đàn ông kia, ngoại trừ tàn nhẫn, đối xử độc ác với cô, vốn dĩ đã hoàn toàn đạp đổ hy vọng cuối cùng giữa cô và hắn, căn bản cô không nên có tình cảm với loại người như Tiêu Nhất Hàn.


" Tôi cũng không biết, rõ ràng là... Tôi đã dùng thuốc tránh thai đúng thời gian..." cô khó thở, nhịn đau đang lan tràn khắp cơ thể, lời nói buông ra có chút khó khăn, cái trán rịn đầy mồ hôi.


" Cô không biết, hay cố ý không biết, Doãn Lạc Lạc, đứa bé này cô nhất định không được lưu lại" sau đó lạnh lùng nhìn cô phủi người định bỏ đi.


" Tiêu Nhất Hàn, anh là đồ vô liêm sỉ, tôi hận anh, kiếp này cũng vĩnh viễn không muốn ở cùng anh" cô oán hận hét lớn, không chút do dự nhịn đau nhảy xuống giường, đem quần áo nhặt lại, căn bản bàn tay cô chỉ có thể run rẩy, phía dưới đau đớn đến cực điểm, hai chân vừa chạm nền nhà liền run rẩy té phịch xuống, bất tỉnh.


" Doãn Lạc Lạc, cô đừng giả chết với tôi" Tiêu Nhất Hàn nhanh chân bước tới, vỗ liên tục vào mặt cô, cảm giác khuôn mặt cô đã lạnh lẽo hơn cả núi tuyết ở Bắc Cực, đáy lòng bỗng trầm xuống, hốt hoảng hét lớn.


" Dì Tô, mau gọi bác sĩ tới"


Lát sau, bác sĩ đã nhanh chân bước vào phòng, nhìn thấy cô, không khỏi hoảng hốt mở miệng.


" Mới phát hiện mang thai chưa đầy một ngày, tại sao cái thai cũng không thể giữ lại" ông nhìn cô không chậm trễ chữa trị, ánh mắt đột nhiên lóe lên tia nhìn đồng cảm, thật đáng thương.


" Tiểu thư sẽ không sao chứ" dì Tô đứng bên cạnh có chút lo lắng không ngừng vặn hỏi bác sĩ, vì kinh động khiến Uyển Hạ Nhi không khỏi tỉnh giấc, qua đây đã bị một màn trước mắt làm cho kinh hãi, ngước đôi mắt phẫn nộ nhìn Tiêu Nhất Hàn, hắn chẳng lẽ đã có tình cảm với cô, không lý nào lại nửa đêm qua tìm cô lại khiến thân thể đầy vết thương thế kia, trong lòng không khỏi hoảng sợ, không, không thể nào, Tiêu Nhất Hàn là của cô ta, vĩnh viễn không có ai có thể thay thế cô ta trong lòng hắn được, Uyển Hạ Nhi không cho phép, đôi tay càng thêm nắm chặt vào, có thể cảm nhận được móng tay đang mạnh mẽ cắm vào lòng bàn tay.


Tiêu Nhất Hàn thâm trầm đứng nhìn cô, thấy cô đã qua cơn nguy hiểm, trong lòng không khỏi nghĩ đến câu nói vừa rồi của cô, đáy lòng bỗng buồn phiền xoay người ra khỏi phòng.
Vẫn không tự chủ được nhìn vũng máu đỏ sẫm trên ga trải giường đã được dì Tô cẩn thận đem ra ngoài, đáy mắt đột nhiên rung động không khỏi siết chặt thành nắm đấm.


Cô không có tư cách mang thai con của hắn, càng không có tư cách oán hờn hắn, ngay từ đầu hắn đã cảnh cáo cô rồi, chống với hắn tuyệt đối cô sẽ phải hối hận.


Người trong lòng hắn vĩnh viễn chỉ có Uyển Hạ Nhi, cả đời này đều như vậy.
" Đã không sao nữa rồi, chỉ đáng thương cho đứa bé, vừa mới biết chưa đầy một ngày đã phải rời xa" ông bác sĩ lắc đầu chào dì Tô, sau đó đi ra ngoài.


Dì Tô trong lòng không khỏi đau lòng giúp cô, vốn dĩ định giúp cô bình an vượt qua những ngày tháng còn lại, đúng thật ông trời cũng không thông cảm cho cô, thân làm mẹ, nếu cô ấy tỉnh dậy nhất định sẽ rất sốc.


Sáng sớm hôm sau Doãn Lạc Lạc mơ mơ màng màng bừng tỉnh, đôi tay bất chợt sờ lên cái bụng phẳng lỳ của mình, hốt hoảng lẩm bẩm.


" Con à, mẹ xin lỗi con, là mẹ đã không bảo vệ được cho con" nước mắt bỗng chốc trực trào, ướt đẫm khuôn mặt, cô như người mất hồn ngồi im trên giường, khuôn mặt tái nhợt nhìn lên bụng mình, không ngừng xoa xoa.


" Lạc Lạc, cháu ăn canh táo đỏ này đi"


" Dì Tô, con cháu, đã mất thật rồi sao"
Mặc dù đã biết kết quả, nhưng cô vẫn muốn hỏi lại, đáy lòng đau nhức không cách nào ngăn chặn.


" Lạc Lạc, cháu đừng buồn nữa, ta cũng không ngờ Tiêu thiếu gia lại tàn nhẫn như vậy" đúng vậy, đây là lần đầu tiên bà thấy hắn ra tay độc ác đến thế với Doãn Lạc Lạc, trước nay chưa ai khiến hắn tức giận đến vậy, ngay cả ra tay không chút lưu tình cũng không hề ngần ngại.


" Dì ra ngoài đi, cháu muốn được yên tĩnh" nghe vậy dì Tô cũng không muốn làm khó cô nữa, đặt tô canh xuống mặt bàn sau đó đứng dậy đem cửa phòng đóng chặt.


Doãn Lạc Lạc mệt mỏi tựa đầu vào giường, đôi mắt hiện lên tia mất mát, vẫn còn nghĩ rằng khi cô ra đi sẽ đem một hy vọng nhỏ nhoi nào đó còn sót lại giữa cô và hắn, không ngờ đến bây giờ, điều hy vọng nhỏ nhoi nhất cũng bị chính tay hắn bóp nát.


Hắn đúng thật là ác ma, đứa bé vô tội cũng là máu mủ của hắn, vậy mà Tiêu Nhất Hàn có thể lạnh lùng tàn nhẫn đem vứt bỏ.


Cô căm hận hắn, vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho hắn.


Bàn tay vô thức nắm chặt lại, cơ hồ có thể cảm nhận được toàn thân đang run rẩy kịch liệt, nỗi đau mất mát này như chất độc đang dần lan tỏa khắp người cô, khiến Doãn Lạc Lạc từng giây từng phút đều ghi nhớ ở trong lòng, hắn đã nhẫn tâm vứt bỏ đứa con duy nhất của bọn họ, cũng chính là cắt đứt mối quan hệ giữa cô và hắn, đời này cũng không muốn nhắc đến nữa.


" Doãn Lạc Lạc, cô muốn đấu với tôi nghĩ mình có tư cách sao? Còn dám lén có thai với Nhất Hàn, cô nghĩ anh ấy sẽ chấp nhận thứ hèn hạ đó của cô à" Uyển Hạ Nhi mặc trên người bộ đầm mỏng manh màu vàng cam, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển, thục nữ như chính cái tên của mình vậy, chỉ đáng tiếc, lòng dạ cô ta so với rắn rết có khác gì nhau.


Doãn Lạc Lạc ngồi im trên giường, đem đôi mắt thu lại, nửa câu cũng không hề lên tiếng, cô đã chẳng còn gì? Đứa bé cũng không còn, bọn họ muốn nói thế nào cũng được, cô đã tuyệt vọng đến mức không còn muốn tranh cãi thêm bất cứ điều gì nữa.


Nhìn thấy cô vẻ mặt như không quan tâm đến bất kỳ thứ gì khiến cô ta tức giận đỏ bừng mặt, nhanh chân bước đến bên giường cô, lạnh lùng nắm tóc cô kéo ngược về phía mình, đầu óc Doãn Lạc Lạc đau như búa bổ, bờ môi tái nhợt đến dọa người, đôi mắt cô khẽ chau lại không khỏi trừng mắt cảnh cáo Uyển Hạ Nhi.


" Đừng chọc giận tôi, sức nhẫn nhịn của tôi cũng có giới hạn"


" Haha, cô tính làm gì tôi, đánh tôi à, hay muốn mắng chửi tôi, cô nghĩ mình có khả năng" Uyển Hạ Nhi thích thú cười, bàn tay càng thêm dùng sức nắm tóc cô, Doãn Lạc Lạc cắn răng nhẫn nhịn sự đau đớn trên đỉnh đầu.


" Buông ra" Doãn Lạc Lạc tức giận cầm chặt bàn tay cô đẩy ra, không ngờ cô ta lại lợi dụng sức lực cỏn con của cô để diễn trò.


" Hạ Nhi" Tiêu Nhất Hàn đẩy cửa bước vào, nhanh chóng đỡ thân thể nhu nhược của cô ta vào lòng, không khỏi tức giận quét ánh mắt phẫn nộ nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.


" Có phải hay không muốn chết ngay lập tức"


" Đương nhiên tôi sao có thể chết dễ dàng như vậy, tôi phải sống để tận mắt nhìn xem hai người sẽ bị báo ứng như thế nào" hiện tại cô không còn gì để sợ nữa, tốt nhất đừng có uy hiếp cô, nếu hắn muốn giết cô, vậy thì giết chết đi, tốt nhất đừng để cô còn sống, nếu không mỗi ngày cô đều sẽ nguyền rủa bọn họ.


" Báo ứng" đôi con mắt hẹp dài khẽ híp lại, phản phất nét tà mị, không khỏi tàn nhẫn đem cô bóp chặt lại, thiếu chút cô đã bị lực đạo của hắn bóp chết.


" Đang ở đây muốn uy hiếp tôi"


" Suốt đời này anh sẽ chết không được tử tế" cô tức giận gằn từng chữ, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, hơi thở có chút khó khăn.


" Tôi cảnh cáo cô, nếu còn làm tổn thương đến Hạ Nhi, cẩn thận cái mạng này của cô" tức giận đem cơ thể cô ném mạnh xuống, cái trán lập tức đập mạnh xuống nền nhà, chỗ vết thương không ngừng chảy máu, đau thương nhìn hắn đã kéo tay cô ta rời đi.


Thì ra, đây là sự đáp trả của hắn khi cô đã yêu Tiêu Nhất Hàn sao?
Thì ra, trong tim hắn mãi mãi không hề có cô, còn nhẫn tâm đem vứt bỏ đứa bé không chút thương tình.


Ẩn ý của hắn, sự hận thù trong đáy mắt hắn, từng chút một ghim thủng trái tim cô, không cách nào lành lại.
Doãn Lạc Lạc từ từ nhấc người đi đến bàn trang điểm, nhẹ nhàng lôi hộp y tế ra tự băng bó, mặc dù cơn đau nhức dữ dội, nhưng cô cũng chẳng hề để tâm đến.


Trên đời này, ngoại trừ ba mẹ cô, Ân Tiểu An, thì tất cả mọi người trên thế giới này đều không có một ai đối xử tốt với cô cả, Tiêu Nhất Hàn lại càng không thể!


Đêm đến, Doãn Lạc Lạc không khỏi đau đớn đưa hai tay lên bịt kín tai mình lại, âm thanh rên rỉ bên phòng kia cứ liên tiếp đâm từng nhát vào tim cô, co rút mãnh liệt.


Cô có thể cảm nhận tình cảm đang nóng rực của hắn dành cho Uyển Hạ Nhi, những âm thanh thô bạo bên kia cũng đủ để chứng minh, mà cô vẫn không có cách nào tiếp nhận, nỗi đau ngày càng dày xéo khiến tâm trạng cô cực kỳ phức tạp.


Doãn Lạc Lạc trên người bộ đồ ngủ mỏng manh, không khỏi đứng bật dậy mở cửa chạy ra ngoài.


Cô không muốn nghe thấy gì cả, cũng không muốn để ý tới bọn họ.


Tiêu Nhất Hàn, hắn đủ sức lực để khiến cô giày vò, nỗi thống hận khi mất đi đứa con, kiếp này cô vĩnh viễn không tha thứ cho hắn.


Đem đôi chân trần bước vô thức ra khuôn viên, một mình ngồi trên xích đu, để mặc cơn gió lạnh buốt thổi ngang qua từng tấc da tấc thịt trên người cô.


Ánh trăng vẫn như mọi ngày, sáng rực cả bầu trời đêm, từng ngôi sao nhỏ lấp lánh vẽ lên nét đẹp tịch mịch khiến lòng cô không khỏi ảo não.


Đột nhiên sờ xuống bụng, cô không khỏi đau lòng vuốt ve.


Trong ánh mắt chính là mảnh đau thương ưu sầu, những nỗi buồn chồng chất khiến người khác không khỏi nhíu mày đồng cảm.


Không cần nói cũng đủ biết Uyển Hạ Nhi quan trọng trong lòng hắn như thế nào, mỗi cử chỉ hành động đều hết mức cẩn trọng nâng niu.


Mà cô trong lòng hắn vĩnh viễn đều không có một tia yêu thương, thậm chí còn khiến hắn hận thấu tận xương cốt.


Doãn Lạc Lạc xoay người bước vào trong, rót một ly sữa uống.


Xoảng


Ly sữa trong tay đột nhiên bị một lực đạo vô cùng mạnh mẽ bắt lấy khiến cô giật mình làm rơi cái ly xuống nền nhà, vỡ thành từng mảnh.


" A..."


Cô sợ hãi hét thành tiếng, Tiêu Nhất Hàn sao tự dưng lại xuất hiện ở đây, dọa cô sợ gần chết.


" Doãn Lạc Lạc, cô mặc đồ ngủ xuống đây là quyến rũ tôi" âm thanh nóng bỏng theo vành tai cô chuyển động, không có ánh sáng, chỉ vài ngọn đèn nho nhỏ phía tường ở hành lang hắt vào, khiến cô không thể nhìn rõ diện mạo của Tiêu Nhất Hàn lúc này có bao nhiêu phần mờ ám.


" Tiêu Nhất Hàn, thứ tôi chán ghét nhất chính là sự đụng chạm dơ bẩn này của anh" đột nhiên bàn tay giữ lấy tay cô bất ngờ cứng đờ lại, sau đó lãnh khốc buông một câu.


" Đừng tưởng mạnh miệng với tôi xong tự cho mình là thông minh, cẩn thận tôi không để yên cho bạn cô đâu?"


Trắng trợn uy hiếp cô, không lẽ hắn không còn gì để áp bức cô nữa nên suốt ngày lải nhải cách này đối phó với cô.


" Anh thật vô liêm sỉ, không bằng cầm thú, chẳng lẽ anh sợ không có gì khiến tôi sợ hãi nên mới dùng cách này ra để uy hiếp"


Ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại, đôi mắt xanh lục u ám xuất hiện một tầng sương mù mị hoặc không khỏi quan sát cô, trong lòng sớm đã bị câu nói kia của cô làm cho hoảng sợ.


" Tôi sẽ không dừng mọi thủ đoạn khiến cô phải phục tùng nghe lời tôi"
Sau đó đem bàn tay cô hất mạnh ra, lưng thẳng tắp đẹp đẽ không chút lưu tình quay người bước lên lầu.


Doãn Lạc Lạc xoa xoa bàn tay bị hắn bóp đến đau nhức, không khỏi run rẩy hít thở thật mạnh, nhịp tim nãy giờ cũng đập mạnh mẽ theo từng câu nói của hắn, cô mỉm cười chế giễu chính mình, hắn có gì đáng để cô bận tâm chứ, hắn chính là kẻ tàn nhẫn đã giết chết đứa con của bọn họ, nhẫn tâm uy hiếp cô khiến gia đình Ân Tiểu An gặp nạn.


Loại người như hắn, cô đau lòng vì cái gì chứ?


Cúi người xuống nhặt từng mảnh vỡ của ly thủy tinh, đem vứt vào sọt rác.


Cô phải nhớ, đời này kiếp này, vĩnh viễn không được động tình với hắn, ngàn vạn lần không được khuất phục trước mặt hắn.


Bởi vì đáy lòng cô đã quá mức tuyệt vọng, không thể cứu vãn được nữa rồi, chỉ sớm rời khỏi đây mới có thể khiến cô tiếp tục sống.