Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình

Chương 46: Cự Tuyệt Ở Cùng Hắn




Trở về biệt thự, Doãn Lạc Lạc như người vô hồn bước vào bên trong, cảm thấy nơi này bây giờ hoàn toàn thật xa lạ, nhà cô ư, đã chẳng là nơi thuộc về cô nữa!


Bất ngờ, đôi chân dừng lại ở phòng khách, trên ghế sofa hai thân thể đang ôm dính vào nhau, cuồng nhiệt hôn, không để tâm có người bước vào.


Lúc này cô gái kia đột nhiên ngẩng đầu lên khiến Doãn Lạc Lạc thoáng chốc giật mình, hình như cô đã thấy cô gái này ở đâu rồi, phải rồi, chính là trong hình của hắn lần trước.


Nói như vậy, đây chính là bạn gái hắn, người khiến hắn có thể tàn nhẫn đối xử với cô độc ác.


" Nhất Hàn, kia là vợ anh phải không? Xin lỗi, em nên rời khỏi"


" Hạ Nhi, cô ta không phải vợ anh, đừng gọi cô ta như vậy, nghe thật chói tai" Tiêu Nhất Hàn vẫn ngồi im chỗ cũ ôm chặt cô ta trong lòng ngực, cũng không hề biết rằng lòng cô sớm đã bị câu nói lạnh lẽo kia của hắn làm cho đau nhức khô khốc nhịn ở trong lòng.
Bàn tay nắm chặt lại có chút run run, ngây ngốc đứng im một chỗ nhìn bọn họ tình tứ, vẫn là mỉm cười nhẹ một cái xoay người định bước ra bên ngoài.


" Đứng lại, Doãn Lạc Lạc, cô định đi đâu" bất ngờ hắn đứng dậy, nhanh chân đến trước mặt cô, Doãn Lạc Lạc không nói một lời, vẫn tư thế cũ đứng im không nhúc nhích, giống như chân chôn tại chỗ, nửa điểm cũng không có ý định dịch lùi.


" Cô bị câm rồi à" đáy lòng chịu hết nổi sự im lặng của cô, bất giác đem bàn tay siết mạnh vào cổ áo khiến cô khó chịu nhăn mặt.


" Tiêu Nhất Hàn, bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra khỏi người tôi" hít thở có chút khó khăn, Doãn Lạc Lạc cố gắng gằn từng chữ, bàn tay kia đã vuốt ve người phụ nữ khác, cũng không cần quá đáng đụng chạm vào cô.


" Cô vừa mới nói cái gì, Doãn Lạc Lạc, cô tốt nhất đừng chọc giận tôi"


" Kỳ lạ, tôi bây giờ cái gì cũng không còn, có gì khiến tôi sợ hãi được nữa, hay anh nghĩ tôi sẽ như lúc trước, im lặng để anh sỉ nhục" đem bàn tay hắn hất ra, giống như đang chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu, không thèm liếc mắt nhìn.


Mà hắn, ngược lại càng thêm tức giận, nhếch cao khóe miệng lên nhìn cô, giọng nói càng thêm lãnh khốc.


" Doãn Lạc Lạc, cô gan ngày càng lớn, có thật cô sẽ không còn gì để bận tâm"
Khẽ giật giật khóe miệng, đột nhiên trong lòng có cảm giác bất an, cô nhíu chân mày lại, dương đôi mắt như ngọc lưu ly lên quan sát hắn " Đừng tưởng tôi sẽ nghe lời anh, hiện tại có thể gọi luật sư đến làm thủ tục ly hôn"


" Cô nghĩ có thể sao? Ba tháng nữa không cần cô nói tự khắc sẽ có đơn ly hôn cho cô ký, bây giờ Uyển Hạ Nhi sẽ ở lại đây, nếu cô không cẩn thận khiến cô ấy bị tổn thương, tôi sẽ không tha cho cô"


Doãn Lạc Lạc ngước đôi mắt nhìn người con gái sau lưng hắn, đôi mắt to tròn như sóng nước mùa thu, khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên nhiên, tóc đen dài buông thả tùy ý.


Nhưng căn bản, cô ấy thì liên quan gì đến cô, bắt cô chăm sóc cô ta, hắn nghĩ có khả năng này sao, nực cười.


" Tiêu Nhất Hàn, anh muốn tôi chăm sóc cô ta, tự anh đi mà làm, tôi không rảnh" dứt khoác cự tuyệt, ba tháng này cô sẽ tận hưởng cuộc sống an nhiên, hắn muốn làm gì thì làm, cũng đừng làm phiền đến cô, hắn quan tâm Uyển Hạ Nhi của hắn, vậy cô thì hắn quan tâm chắc, lời nói hèn hạ như vậy cũng thốt ra được, hắn có thể vì cô ấy hy sinh mọi thứ, kể cả tổn thương đến cô ư.


" Bây giờ cô có thể phản kháng lại tôi rồi, hay tôi nên làm chút gì đó khiến cô suy nghĩ lại" nghe vậy, toàn thân cô đột nhiên run rẩy, ở bên cạnh hắn một thời gian như vậy, dù không hoàn toàn hiểu hết con người hắn, nhưng thứ duy nhất hắn có thể làm được chính là sự tàn nhẫn của hắn, nói được ắt sẽ làm được, điều này khiến cô thực sự sợ hãi.


" Nhất Hàn, em không sao, nếu cô ấy không tình nguyện như vậy, em có thể dọn ra ngoài" Uyển Hạ Nhi đứng dậy bộ mặt giả vờ đau khổ, đứng dậy định rời đi.


" Hạ Nhi, hiện tại em không cần đi đâu hết, cô ta sẽ chăm sóc cho em, có gì không vừa ý cứ việc trách phạt" đem lời nói lạnh như băng đâm thẳng vào lồng ngực cô, từ từ lan tràn, khắp nơi đều đau đớn.


Hắn có thể vì một người mà làm tất cả, kể cả việc tàn nhẫn nhất đối với cô!


" Muốn tôi chăm sóc, anh tự mình làm đi, giờ tôi đã chẳng còn gì, anh nghĩ tôi sẽ quan tâm đến lời anh nói sao?"


Doãn Lạc Lạc bật cười, cả cơ thể mơ hồ đã run rẩy kịch liệt, dường như cố sức lắm mới có thể đứng vững đối diện trước mặt bọn họ, nam thanh nữ tú đứng cạnh nhau trông thật xứng đôi, rất đẹp mắt, cô ở lại để tận mắt chứng kiến cảnh bọn họ ân ái ngọt ngào trước mặt cô hay sao, dù đã thề rằng sẽ không yêu hắn nữa, nhưng mà khi nhìn một màn như này trong lòng vẫn ngưa ngứa khó chịu, cảm giác mất mát cứ thế lan rộng khắp cơ thể.


" Cô thật sự đã chắc chắn" nhìn cô một lúc, đôi chân kiên định vững vàng lập tức tiến đến trước mặt cô, dường như chỉ cách vài gang tấc có thể mặt chạm mặt " Tôi nhớ không lầm, cô vẫn còn một người bạn rất thân thiết"


Đột nhiên phản ứng tức thời, cô giật mình hoảng hốt lùi lại, như không tin vào tai mình, hắn lại định dùng Ân Tiểu An bức bách gây khó dễ với cô, nhìn hắn như thế này thật đủ bỉ ổi để đối phó với cô.


" Anh, Tiêu Nhất Hàn, anh thật vô liêm sỉ" cô sao có thể yêu loại người như hắn, một chút để tâm đến cô còn không có, vậy mà ngày hôm nay, lại có thể vì người hắn yêu mà từng chút một tổn thương đến cô.


Như vậy, cô yêu gì ở hắn nữa đây!
" Ngay bây giờ tôi có thể khiến cho cô hối hận không kịp" đem điện thoại ra ấn một lúc, hắn nở nụ cười sắc lạnh sau đó rời đi, để lại cô với đống suy nghĩ hỗn loạn, hắn sẽ làm gì? Hắn định làm gì với Ân Tiểu An.


" Doãn Lạc Lạc, trông cô bây giờ thật đáng thương" Uyển Hạ Nhi bước đến trước mặt cô, khiêu khích bĩu môi, vẫn là trước mặt Tiêu Nhất Hàn tỏ vẻ hiền lành, nhưng sau lưng thì lòng gan dạ sói, vẻ đẹp trên người cô ta thật sự rất đáng tiếc.


" Bây giờ cô đã có mọi thứ cô muốn, tôi cũng sẽ không cùng cô so đo, đừng làm phiền đến tôi" dứt lời xoay người bước lên lầu, nhưng cô ta dường như không quan tâm, cất giọng cao ngạo.
" Doãn Lạc Lạc, cô dám cãi lời tôi, cẩn thận sẽ để Nhất Hàn biết được, cô sẽ không xong đâu"


Bước chân đột nhiên sững lại, nhưng cô chỉ bật cười thành tiếng, sau đó không chút lưu tình mở cửa bước vào phòng.


Cô nhốt cả ngày trong phòng, hầu như đã không còn bận tâm bất cứ thứ gì bên ngoài, cái cô lo lắng nhất bây giờ chính là Ân Tiểu An, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.


Uyển Hạ Nhi nhìn đồng hồ trên tường, lạnh nhạt bước xuống dưới phòng bếp, thấy dì Tô, không khách khí liền nhào vào ôm, niềm nở lên tiếng.


" Dì Tô, có nhớ cháu không?"


" Hạ Nhi, cháu đi lâu như vậy, ngày càng xinh đẹp ra nha" bà vui vẻ cầm tay cô, nhưng giờ đây dường như rất xa lạ, nét đẹp hồn nhiên ngày xưa trên gương mặt cô vốn dĩ đã biến mất, khiến bà cảm thấy càng xa cách.


" Cháu đói bụng, muốn ăn món ngon do dì nấu quá" cô nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, nhìn bà đang bưng từng món đặt lên bàn.


" Dì lên lầu gọi Lạc Lạc xuống đây ăn cùng cháu đi" đôi môi quyến rũ không khỏi cong lên nhìn bà đang dần dần bước lên lầu, đáy lòng xẹt qua tia nhìn quỷ dị.


" Lạc Lạc, cả ngày cháu không ra khỏi phòng rồi, mau xuống ăn tối nào" nhìn thấy tướng người nhỏ nhắn đang ngồi co ro trên giường, bà không khỏi đau lòng lắc đầu, ba mẹ đều ra đi cùng một lúc, công ty cũng không còn, phải nói cô vượt qua như thế nào? Nhưng thiếu gia nhà bà lại vô tình lạnh lẽo đến vậy, ngay cả chút quan tâm cũng không thèm đếm xỉa.


" Dì Tô, cháu không thấy đói"


" Không đói cái gì? Mau xuống ăn đi" nhìn thấy dì Tô lo lắng cho mình như vậy, cũng không làm khó bà nữa.


" Được rồi, cháu xuống liền"


Sau đó bước xuống, chỉ là vừa thấy người phụ nữ kia cô liền muốn quay trở lại phòng.


" Lạc Lạc, cô đã xuống rồi thì mau lại đây ăn cùng" thấy cô, đột nhiên Uyển Hạ Nhi mỉm cười đắc ý, nhanh chóng gọi với theo.


Doãn Lạc Lạc nghĩ gì đó cũng không có trả lời, chầm chậm tiến đến bàn ăn.
" Có món cháu thích nhất đây, Lạc Lạc" dì Tô từ trong bếp bưng một tô canh nóng hổi bước đến, Uyển Hạ Nhi híp mắt nhìn Lạc Lạc đang đón lấy tô canh trong tay bà, lập tức bước đến như vô tình va vào, lại khiến tô canh đổ vào một bên cánh tay khiến Uyển Hạ Nhi rên rỉ đau đớn.


" Lạc Lạc, cô sao lại làm vậy, tôi chỉ muốn giúp cô thôi tại sao lại hất canh vào người tôi"


Doãn Lạc Lạc thoáng cứng đờ người, cô đã đổ canh vào người cô ta ư, hầu như hành động vừa rồi nhanh như chớp khiến cô bất ngờ không phản ứng được gì, nhìn tô canh ngon của dì Tô đã chuẩn bị cho mình cứ thế bị Uyển Hạ Nhi làm đổ, ngược lại, cô trở thành kẻ đã hất canh vào người cô ta.


" Uyển Hạ Nhi, cô..."


" Lạc Lạc, cháu không sao chứ?" bỏ qua cô ta, bà lập tức lo lắng nhìn Doãn Lạc Lạc, hành động vừa rồi bà đã nhìn thấy rõ, tại sao một Uyển Hạ Nhi hiền lành ngây thơ lại biến thành thủ đoạn khôn lường như bây giờ.


" Dì Tô, cháu mới là người bị thương mà, chính cô ta đã làm cháu bị thành ra như thế này" cô ta ôm cánh tay sớm đã đỏ ửng lên nhìn bọn họ, đôi mắt xinh đẹp ưu thương nhìn về phía dì Tô.


" Xảy ra chuyện gì? Hạ Nhi, tay em bị làm sao?" Tiêu Nhất Hàn vừa về đã nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng đột nhiên nổi lên cơn thịnh nộ, quắc ánh mắc sắc bén nhìn về hướng cô.
" Em, em không sao, chỉ do em bất cẩn thôi" cô ta không chút bỉ ổi, nhanh chóng thay đổi sắc mặt, đau đớn hiện hết lên khuôn mặt, khẽ tựa vào lòng hắn nỉ non không ngừng.


" Doãn Lạc Lạc, cô cố ý có phải không?" Tiêu Nhất Hàn lạnh lùng bước đến, nhìn cô từ trên xuống dưới, đưa bàn tay lạnh lùng đẩy té cô ngã xuống nền nhà, từng mảnh vỡ của tô sứ mạnh mẽ cắm phập vào người cô, ngoại trừ trái tim đau đớn, cô đã không còn cảm nhận được bất cứ cơn đau nào khác.


" Mau xin lỗi cô ấy"


Doãn Lạc Lạc cắn chặt môi sớm đã trắng bệch, dương đôi mắt ươn ướt nhìn hắn, cô không làm sai, tại sao phải xin lỗi.


Tiêu Nhất Hàn kích động vung tay lên tát thẳng vào mặt cô " Mẹ kiếp, cô bị câm à, mau xin lỗi"


" Haha" không trả lời hắn, cô chỉ bật cười thành tiếng, không ngờ hắn yêu cô ta đến vậy, cái tát này cô sẽ ghi nhớ.


Cũng đừng mong cô quên được cái tát hèn hạ này của hắn, không phân biệt trắng đen, liền nghĩ là do cô làm.
Nhìn thấy cô cười, hắn không chút lưu tình đem cơ thể cô giữ chặt lại, gằn giọng " Cô dám cười, ngày mai tôi có tin tốt cho cô"


Nói xong liền phủi người đứng dậy, không một lần ngoảnh lại, ôm thân thể mảnh mai của Uyển Hạ Nhi rời khỏi, hắn lo lắng cho vết bỏng trên người cô ta, vậy còn vết thương của cô, hắn chỉ có thể để mặc như vậy khi dễ hay sao.


" Lạc Lạc, để dì giúp con băng bó vết thương" cô gật đầu nhìn bà, cũng không hề mở miệng trả lời, cô vô lực để mặc bà cùng những người giúp việc khác dìu vào phòng, từ từ cẩn thận chút một rửa sạch vết thương, nhẹ nhàng gỡ từng mảnh sứ ra khỏi da thịt cô, Doãn Lạc Lạc cắn răng nhịn đau, cái trán rịn rất nhiều mồ hôi, nhưng so với vết thương này, trong tim cô mới là vết thương đau đớn nhất, như hàng ngàn mũi tên đâm vào, phủ kín một thế giới đẫm máu, chói lọi chướng mắt.


Căn bản thời gian một đêm đã trôi qua, cô chỉ đành bất lực ngồi dậy, toàn thân chằng chịt vết thương đã được mọi người băng bó qua.


Doãn Lạc Lạc đưa hai tay ôm chặt đầu lại, giống như thế giới này đã không muốn chứa chấp thêm cô, mọi người dần dần cũng rời xa cô, bên cạnh trống không, cô đơn không ai bên cạnh quan tâm.


Nghĩ đến nụ cười vô tình của hắn, nghĩ đến hành động tàn ác của hắn đối với mình, cô không khỏi ôm chặt ngực mình, vết thương này dường như đã ăn mòn vào sâu bên trong, từ từ gặm nhấm từng chút.


Ba tháng, rất nhanh sẽ trôi qua thôi.
Rồi sẽ có một ngày bọn họ đường ai nấy đi, cô cũng sẽ không cần ở lại bên cạnh hắn nữa, quên đi là chuyện của thời gian, sớm hay muộn cũng phải rời đi, vậy chi bằng nên trôi nhanh một chút để cô được giải thoát nơi này.


Cô yêu hắn, nhưng hắn lại yêu cô ta.
Tiêu Nhất Hàn từ trước đến nay luôn là sự tồn tại độc nhất vô nhị trong lòng cô, nhưng thời khắc này cũng chính là người khiến cô đau khổ nhất.
Nếu đã muốn quên đi, vậy tại sao còn day dứt giữ hình bóng hắn ở trong tim, tại sao không thể xóa bỏ, càng không thể phủ nhận.


Hắn có thể hạnh phúc ở cạnh cô ấy, nhưng xin đừng tổn thương đến cô có được hay không? Bây giờ cô đã chẳng còn gì rồi, chỉ còn sót lại hình ảnh mờ nhạt giữa bọn họ, chẳng lẽ cô cũng không thể nào níu giữ được một chút ư.


Giống như những hình ảnh ấy đang dần bị Tiêu Nhất Hàn ném vào lò lửa, phút chốc chẳng còn lại gì? Đau đớn tổn thương, tuyệt vọng, những mảnh tình cảm mịt mù, cứ như vậy hãy để gió cuốn đi, thật xa, thật xa....