Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình

Chương 28: Tức Giận




Tiến lên hai bước đã bắt được cánh tay cô, đem thân thể cô áp lên cửa kính, gằn từng chữ " Cấm cô ra đây, Doãn Lạc Lạc, vĩnh viễn không được động vào chúng, tôi không thích cô đụng vào, nghe rõ chưa"


" Vâng, lần sau tôi sẽ không ra nữa" chỉ cần hắn không thích cô sẽ không tái phạm, cô cũng không muốn đấu khẩu với hắn, bởi cô luôn luôn là người chịu thiệt, cô cũng không muốn giải thích hay nói với hắn cô cũng thích ngắm hoa lắm, tất cả cô đều không dám nói, chỉ đành cắn chặt răng, ngăn không cho giọt nước mắt nóng hổi trong khóe mắt sắp trực trào.


Bàn tay vô thức vươn đến cổ cô, dùng sức một cái, liền đem bóp chặt lại, hai con mắt xinh đẹp của Doãn Lạc Lạc đột nhiên trợn trắng, mà nước mắt cũng không biết đã rơi xuống khi nào, mọi cảnh quan xung quanh, hay thậm chí là hắn cô cũng không thể nhìn rõ, cơn đau nhức như muốn bẻ gãy cổ cô làm đôi, đột nhiên mất hết không khí, cô đưa tay lên vùng vẫy, hy vọng hắn có thể mau chóng thả tay ra, nhưng chỉ càng khiến hắn thêm dùng sức, gân xanh nổi rõ trên cánh tay, còn có cả tiếng xương răng rắc của hắn đang mạnh mẽ vang lên.


" Thả... Tôi... Ra..." cô nặng nhọc vặn vẹo từng chữ, giống như thân thể lạc trôi ngoài vũ trụ, cả người bỗng chốc mất hết sức lực, ngay cả không khí để thở cũng không còn.


" Cô nên nhớ, cô tạm thời chỉ ở đây một thời gian, đợi mọi chuyện giải quyết xong, tự mình ký vào đơn ly hôn rồi cút khỏi đây" đem bàn tay thả ra, thân thể cô như giải thoát, từ từ hít thở lấy không khí, mà tai cô giống như bị sấm chớp nổ lên khiến tai ù đi, không nghe nổi một câu một chữ hắn đang nói, trái tim đập đứt quãng giống như đang tự mình trả lời chính câu hỏi của mình?

Cũng không nghĩ đến, hắn lại dứt khoác buông câu nói vô tình ra như vậy, hoàn toàn không cho cô một tia hy vọng, cô cũng không mở miệng đáp trả, chỉ muốn nắm giữ một chút kỷ niệm mỏng manh giữa bọn họ, nếu sau này thực sự cô có ra đi, cũng chỉ hy vọng đem những ký ức tốt đẹp rời khỏi đây, chưa từng mong muốn bản thân sẽ gây khó dễ cho hắn.


Ghét cô, hận cô cũng được, vốn dĩ bọn họ ngay từ đầu đã có một vách ngăn rất lớn rồi, chẳng qua vì tình thế giữa hai bên gia đình, cho nên bọn họ giống như sợi dây trói buộc, vĩnh viễn không có đường lui.


Tiêu Nhất Hàn hừ mũi, để mặc cô đang dần dần té trên mặt đất, bước chân tàn nhẫn nhanh chóng bỏ đi, cô mệt mỏi thở dốc, đôi mắt từ từ nhắm lại, mệt mỏi quá, cô không muốn tỉnh dậy nữa, lúc nãy hắn cứ như vậy bóp chết cô đi có phải hay hơn không? Để cô không phải chịu sự dày vò của mọi người nữa, hiện tại cô sống dở chết dở, liệu bản thân có thể chống chọi đến phút cuối.


Hai người đàn ông cao lớn ngồi trước bàn rượu, đem từng ly từng ly một rót đầy, mùi rượu thơm nồng xộc thẳng vào chóp mũi, từ từ chảy xuống cuống họng.


Tiêu Nhất Hàn ánh mắt đầy hàn khí nhìn Đông Lăng Vũ, đưa ly lên lắc qua lắc lại " Cậu nói xem, cô ấy có thể đi đâu được"


" Ai? Uyển Hạ Nhi hả? Tại sao cậu lại mù mịt đến vậy? Hiện tại không phải rất tốt sao?" Đông Lăng Vũ thở dài não nề, đập lên trán mình một cái, nhìn người đàn ông đau khổ trước mặt, tự trấn an tinh thần nhất định phải yên lặng, không thể để hắn chuốc say, mà nãy giờ, hắn uống biết bao nhiêu rượu, anh cũng sắp chống đỡ hết nổi rồi.


" Tại sao ba mẹ tôi không thích cô ấy, ngay cả cậu cũng không thích cô ấy, tại sao lại chán ghét cô ấy đến vậy" Đem những lời nói đau lòng như xé nát tim gan liên tiếp hỏi Đông Lăng Vũ,mà thực chất, lần đầu gặp Uyển Hạ Nhi, anh đã không có ấn tượng gì rồi, chỉ qua anh không biết nên nói với hắn như thế nào? Một người yêu một người lại vì người kia mà đau khổ dằn vặt, người còn lại yêu nhưng chỉ đành cất dấu ở trong lòng, yêu đến si mê ngay cả bản thân yếu đuối lúc nào không hay.


" Cậu say rồi, để tôi chở cậu về, đừng uống nữa" Đông Lăng Vũ chỉnh lại trang phục, đứng dậy kéo người hắn dắt ra xe, hắn cũng không có phản ứng, hai người đàn ông đi uống rượu say sỉn, còn ngồi tâm sự mỏng, thử hỏi người ta nhìn vô thì có gì hay ho.


Lái xe đem chở hắn đến biệt thự Rose, vừa bước vào đã thấy Doãn Lạc Lạc ngồi ở ghế sofa chăm chú uống cốc sữa, đôi mắt anh nhìn cô chăm chăm, cũng đoán ra được điều gì? Bình thường nghe hắn kể về cô gái này, anh cũng không khó để nhận ra quan hệ của bọn họ, lúc trước anh cũng từng vì cô gái này mà xúc động, thật không ngờ đến cô lại là vợ của Tiêu Nhất Hàn, anh cũng chỉ có thể gặp nhau cười hỏi vài câu rồi thôi.


" Cậu ấy say rồi, cô giúp cậu ấy một chút đi, tôi đi về trước đây" Đông Lăng Vũ kéo thân thể lên phòng giúp cô sau đó tạm biệt Doãn Lạc Lạc lái xe rời đi, cô ảo não đứng bên cạnh nhìn hắn, bất tri bất giác đem khăn mềm nhúng nước ấm khẽ lau lên khuôn mặt hắn, hôm nay sao lại uống thành ra bộ dạng này, là vì chuyện lúc sáng sao?


Đột nhiên eo cô bị hắn ôm chặt lại, mùi rượu nồng nặc tản khắp cơ thể hắn, Tiêu Nhất Hàn bình thường rất đáng sợ nhưng hôm nay hắn say nên không còn trưng ra bộ mặt lạnh như băng, cũng khiến cô có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt hắn lúc này, thật bình yên. Đem tay lên vuốt nhẹ khuôn mặt hắn, trái tim đập liên hồi, một dòng điện nóng hổi chạy thẳng vào đáy lòng cô, hơi ngưng lại một chút, cô thu bàn tay mình lại, lặng lẽ ngắm nhìn hắn lúc này, chỉ có vậy cô mới dám tùy tiện đụng chạm vào hắn.


" Hạ Nhi, đừng rời xa anh" Tiêu Nhất Hàn lật người đem cô đặt phía dưới, bàn tay không tự chủ luồn vào trong áo ngủ của cô, xoa nắn bộ ngực đẫy đà, theo hơi thở cô từ từ lên xuống, cũng không để ý toàn thân cô vì câu nói vừa rồi của hắn mà toàn thân hóa đá, ngay cả trong vô thức, hắn vẫn nỉ non dịu dàng gọi tên cô ấy như vậy, xem ra cô ấy thật sự rất quan trọng trong lòng hắn.


" Ngô..." đột nhiên bị hắn hôn cô bất ngờ phản kháng không kịp, chỉ đành há miệng mặc cho hắn hiên ngang dày vò, cắn mút, bộ đồ ngủ trên người một phút sau liền bị hắn tháo bỏ, toàn thân lạnh đến phát run, cô đưa tay chắn ngang ngực mình, mà hắn cũng không còn tỉnh táo, vô thức thấy người con gái trước mặt hóa thành Uyển Hạ Nhi của hắn, từng chút dịu dàng đem cô cẩn thận nâng niu, bàn tay to lớn phủ khắp bộ ngực cô, Doãn Lạc Lạc chặn bàn tay hắn lại, liền bị Tiêu Nhất Hàn trói chặt lại "Hạ Nhi, đừng nghịch nữa"


Nước mắt cô bắt đầu chảy xuống nhiều hơn, sóng mũi cũng bắt đầu cay cay, cô cắn răng không cho tiếng nấc bật ra, lặng lẽ quan sát nhìn thân thể cường tráng của hắn đang phía trên người mình.


Tiêu Nhất Hàn đem hạ thân xỏ xuyên vào thân thể cô, một cảm giác tê ngứa chảy dọc khắp cơ thể, cô bấu chặt vào cánh tay hắn, ngăn không cho cơ thể vì chuyển động mạnh của hắn mà lắc lư theo nhịp.


Hắn cúi xuống, hôn nhẹ trên ngực cô, rồi dần dần tiến xuống vùng eo, rồi toàn bộ thân thể cô, mà Doãn Lạc Lạc cũng đành bất lực rên nhẹ theo từng cái va chạm của hắn, lần này hắn lại rất nhẹ nhàng tiếp xúc với cô, dường như vì say rượu mà nghĩ rằng cô chính là cô gái kia nên mới đối xử dịu dàng như vậy với cô, mà tâm trạng cô lúc này giống như quả bong bóng xì hơi, một chúc sức lực phản bác cũng không có.


Hắn gầm nhẹ, đem dòng khí nóng bắn vào sâu trong cơ thể cô, sau đó gục xuống người cô, vô thức nỉ non " Hạ Nhi, Hạ Nhi, anh yêu em" sau đó chìm vào giấc ngủ, để lại một trái tim non nớt chịu đủ mọi sự tổn thương mà dần dần sứt mẻ đầy mình.


Doãn Lạc Lạc xoay người đem thân thể hắn mặc lại bộ đồ mới, bản thân cũng không quên đem lọ thuốc kia ra uống một viên, sau đó cất gọn vào trong hộc tủ, cô kéo cửa tủ ra lấy bộ đồ mới ra mặc, đem cửa phòng đóng lại nhè nhẹ, toàn thân nhức mỏi, lục phủ ngũ tạng như rã rời, cô mở cửa phòng thư viện sách ra, lặng lẽ đi vào, cuộn tròn người lên ghế sofa, đem hai tay ôm chặt chính mình.


Cô sợ hắn sẽ cảm thấy phiền chán nên xa lánh cô hơn, nếu vậy cô cũng không muốn hắn phát hiện ra điều gì cả, cái cô cần chính là hiện tại mỗi giây mỗi phút được nhìn thấy hắn, được nghe giọng nói của hắn, mà cô từ nay cũng không dám có suy nghĩ gì khác với Tiêu Nhất Hàn, cô cũng không muốn mơ mộng, không muốn một chút nào về kỳ tích.


Cái gì không thuộc về cô vĩnh viễn cũng sẽ không có được, nói chi đến người trong lòng hắn, xa xôi vạn trượng, muốn nắm bắt cũng không thể nào.


Cô lẳng lặng nhắm nghiền hai con mắt, khi ngủ vẫn còn giọt nước mắt đọng lại, chỉ chờ cơn gió ngoài cửa sổ thổi vào mới nhanh chóng hong khô lại, mà ánh trăng kia cũng dần mờ nhạt hẳn, dần dần khuất sau đám mây, đem theo cơn gió lành lạnh thổi vào tấm rèm, qua từng tấc da tấc thịt trên thân thể cô, đem hơi ấm dần dần xóa nhòa, chỉ còn lại sự lạnh lẽo nơi cuối cùng trong con tim.