Song nhân ôm chặt nhau, cùng nhau làm động tác nguyên thủy nhất của loài người.
Cái ấy to lớn ra vào liên tục miệng nhỏ bên dưới, thỉnh thoảng xoay xoay chạm chạm vào nơi khác bên trong làm nàng không nhịn được mà ngâm lên:
- ừm…ngươi giỏi vụ này thế… a…a… xú nam nhân sao tự nhiên tăng tốc độ thế…
Hắn mặt trêu tức:
- đương nhiên là trừng phạt cái tội sướng muốn chết mà giả khổ của nàng rồi…
Nàng đỏ mặt nũng nịu:
- ta chỉ tò mò thôi mà…ừm…ừm…chụt chụt…
Hắn bất ngờ ngậm lấy đôi môi nàng hôn sâu, âm thanh đôi lưỡi trêu đùa nhau phát ra tiếng dâm đãng.
- coi bộ ta vẫn chưa đủ tốt công suất…
nàng lắc lắc đầu sợ hãi:
- không…không…aaaaaaaa….
Nam nhân chết bỉnh kia tăng tốc độ nhanh đến chóng mặt làm nàng mắt nở hoa bùm bụp không nhịn nổi mà ngắt xỉu.
Ô ô… đây là lần đầu tiên của nàng mà…sao hắn lại mạnh bạo như thế chứ…
…
Đôi bích nhân hạnh phúc quấn quit bên trong bao nhiêu thì người bên ngoài cô quạnh đau đớn bấy nhiêu…
Nghe âm thanh nam nữ giao hoan bên trong, hắn nước mắt nam nhân chưa bao giờ xuất hiện lặng lẽ rơi từng giọt…
Ngước mắt lên nhìn trời khuya yên tĩnh, hắn khẽ ca thán…
Có lẽ đã đến lúc hắn nên buông tay rồi…
Nàng dường như đã quá xa tầm tay hắn có thể nắm bắt…
Hắn căn bản không xứng với nàng…
Đúng…hắn là cái thá gì mà dám mơ ước đứng bên cạnh nàng chứ…
Nàng xứng đáng có được một nam nhân xuất thân cao quý yêu thuơng…
Còn hắn…chỉ là một kẻ xuất thân giang hồ thấp hèn…
Xoay người bước đi… dùng khinh công bay ra khỏi hoàng cung… hoàng thành diệp quốc…
Hành lý của hắn cũng chẳng có gì… ngoài trái tim đã trao cho nàng cả…
Nhưng hắn không muốn lấy lại nó…
Hắn muốn nó mãi mãi trọn vẹn thuộc về nàng – người duy nhất hắn yêu trong cuộc đời này…
Tặng nàng trái tim hắn…
Hãy chăm sóc nó nhé…song đình của ta…
…
Sáng hôm sau, cầm trên tay lá thư tên ấy để lại, dù đã biết trước nhưng khi nàng hay tin lương hàn kỳ đã biến mất thì vẫn không khỏi bàng hoàng.
Đôi mắt nàng hồng hồng nhìn theo một phương hướng vô định nào đấy.
Có lẽ nàng đã làm quá rồi…
Có lẽ nàng không nên trêu đùa con tim hắn…
Biết rõ hắn yêu nàng nhưng vẫn tỏ ra vô tâm vô phế mà chối bỏ…
Không phải vì nàng chê thân phận hắn...
Cũng không phải vì nàng xem thường hắn…
Chẳng qua…chẳng qua chỉ vì nó giống như một cái gì đó hư vinh mà bất cứ nữ
nhân nào cũng muốn có được…
Nàng không biết nàng có yêu hắn hay không…
Nhưng…con tim nàng đã thật sự rung động…
Từ lúc nào ư…
Chính nàng cũng không rõ…
Có lẽ là những lúc hắn bừa bãi ăn đậu hũ nàng…
Những lời an ủi dìu dịu mỗi khi nàng đau thương…
Mà cũng có thể là lúc lần đầu gặp hắn…
Hắn lúc ấy cứ như một con hạc giữa bầy gà…
Ưỡn cao ngực kiêu ngạo, thân hình cao to, khuôn mặt tuấn mỹ đẹp trai, cách xử sự khéo léo hợp tình…
Hắn rất hoàn hảo…
Đúng… chính vì thế nên nàng càng không muốn hắn dây dưa quá sâu vào
nàng…
Nàng rất dơ bẩn… rất hư thối…cả thân thể nàng không có chỗ nào là không mục nát…
Nàng không muốn nhiễm cái thứ ấy lên thân ảnh kiêu ngạo hoàn hảo kia…
Để hắn ra đi…có lẽ là cách duy nhất mà nàng có thể suy nghĩ ra…
…
Tại sao nàng chọn thiên cuồng ư…
Nàng không biết nữa…
Hình như con tim lẽ ra phải thuộc về hàn kỳ lại tách ra làm hai rồi cho thân ảnh của hắn len lỏi vào chỗ trống mất rồi…
Nàng thấy có lỗi với hắn…
Đã biết thừa mình không phải dạng trong sạch gì nhưng vẫn cố ý để hắn đến cạnh nàng…khẽ thì thầm những lời ngọt ngào âu yếm…
Lý trí của nàng lúc này thật phức tạp…
…
chợt có thân ảnh to lớn từ phía sau ôm lấy nàng, khẽ dụi dụi, giọng trầm trầm hỏi:
- nàng hối hận sao?
Thân hình nàng hơi run rẩy rồi quay lưng lại nhìn hắn, mỉm cười thật tươi nói:
- không…
hắn trán hơi nhăn:
- hiện tại chưa quá muộn đâu…
nàng lấy bàn tay che miệng hắn:
- ta đã trở thành người của ngươi rồi… còn có thể làm được gì chứ…
Hắn ngạc nhiên rồi cười khẽ, cúi người ôm chặt lấy nàng:
- ta sẽ không làm sự lựa chọn của nàng ngày hôm nay phải hối hận đâu…
nàng dựa vào vai hắn, nở một nụ cười ngọt ngào:
- ừm…
ôm thật chặt người trong lòng, khẽ nguyện trong lòng.
Nguyện trọn đời trọn kiếp này ta chỉ yêu mình nàng…