Lời tác giả: ở chap này thiên cuồng ca sẽ biết song đình là hoàng đế nhé, vài chap sau diễn biến sẽ khá nhanh mong độc giả nắm kịp tình hình.
…
Hai ngày sau, ngự hoa viên thất tinh quốc.
Hoàng thượng cùng nhị hoàng tử đang đánh cờ thì có người lại gần đến bên tai ông ta nói nhỏ rồi rất nhanh lui ra.
Thấy sắc mặt phụ hoàng hắn hơi khó coi liền tò mò hỏi:
- sao vậy phụ hoàng?
Ông coi như không có việc gì cầm quân cờ màu đen nhìn một chút thế trận bàn cờ rồi hạ xuống ở một ô còn trống:
- lần này hoàng huynh con sẽ tức điên à xem?
Nhị hoàng tử nghi hoặc nhưng đầy hứng thú hỏi:
- sao cơ ạ?
Ông cười nhạt nói:
- hoàng đế bên đó vừa gửi bồ câu đưa thư nói rằng hoàng huynh con từ chối hôn sự của hai người, nhưng thật may, nhân duyên lại rất nhanh đến với hoàng huynh con…
Thiên tĩnh cũng không ngạc nhiên lắm, có chút kì vọng câu tiếp theo của phụ hoàng.
- … hắn ta được con gái của đại tướng quân diệp quốc ngọc diệu liên để ý tới a, ta thấy cũng thật môn đăng hộ đối…
Hắn lẩm bẩm:
- ngọc diệu liên?...cái tên này nghe quen quen nha…hình như nghe ở đâu rồi…a…không…không phải…
phụ hoàng hắn gật đầu xác nhận:
- không sai…nàng ta chính là ác nữ chuyên tiền dâm hậu chiếm các mỹ nam trong thiên hạ đem về làm nam sủng của mình.
(mm: vẫn là trinh nữ nhé, nàng ta cho người ta uống thuốc mê rồi cởi quần cởi áo nhau ra, nằm chung một giường, đợi sáng hôm sau hắn tỉnh dậy thì chỉ cần la toáng lên bắt người ta chịu trách nhiệm là được ấy mà.)
Được phụ hoàng xác nhận suy nghĩ đáng sợ hiện tại trong đầu hắn thì không khỏi rùng mình một cái.
Thật…thật đáng sợ…nếu hắn không phải là hoàng tử được hoàng thất bảo kê thì chỉ sợ lần đó đã bị nàng…nàng làm nhục rồi, ô ô…
…
Cứ thế trôi qua.
…
Cũng cùng lúc ấy, ở dịch quán diệp quốc.
Hắn nhận được tin do thuộc hạ báo cáo thì giận đến rung mình, liền viết lá thư đưa thuộc hạ để bồ câu đưa thư đem về thất tinh quốc.
Thật đáng giận…dám lén lút sau lưng hắn giở trò đồi bại…
Hừ, xem ra phải cho hoàng đế diệp quốc biết cái gì gọi là đáng sợ rồi…
…
Tối hôm đó, có một bóng trắng dùng khinh công bay ra khỏi dịch quán rồi hướng đến hoàng cung.
Nhảy hết nóc nhà này đến nóc nhà khác cuối cùng hắn dừng lại tại một khu nhà rộng lớn xa hoa được thị vệ canh gác nghiêm ngặt - tẩm cung của hoàng đế.
Hừm...hắn sẽ giả vờ làm thích khách để chọc phá bà la sát đó…
Mở một khối ngói lên rồi nhìn vào bên trong.
Trong phòng không có ai cả...
Hắn nghi hoặc lẩm bẩm:
- giờ này đã gần nửa đêm rồi sao không ở tẩm cung nhỉ.
(mm: đương nhiên là đi thị tẩm rồi, hắc hắc…đùa thôi =,=)
Đang suy nghĩ, một thì bóng dáng nhỏ nhắn mở cánh cửa to lớn của tẩm cung rồi bước vào, vươn vai rồi ngáp một cái rõ to.
Hắn nhìn xuống thì thấy thân ảnh đó nhanh chân bò lên giường, giục phăng áo ngoài ra, giọng nói quen tai vang lên:
- aiz…mệt thiệt nha…
(mm: sự thật là tỷ ấy vừa phê tấu chương xong, aiz...khổ cho tỷ ấy...)
cứng đơ người, hắn không tin nổi vào tai mình, rồi càng nhìn càng quen thân ảnh ấy.
uy, đó không phải là nàng sao, sao nàng lại ở trong tẩm cung của hoàng đế diệp quốc, chẳng…chẳng lẽ nàng là…phi tần của hoàng đế.
Hắn tức giận rung người.
Thật phỉ báng hắn mà, sao nàng lại chấp nhận làm phi cho ả ta mà không chịu làm chính phi của hắn chứ.
Từ khi nào mà giá trị thị trường của hắn lại giảm thấp đến thế nhể.
Tức giận cứ thế đạt đến đỉnh điểm hắn tung người đạp bay cửa sổ mà bước vào.
Nàng đang hạnh phúc nằm trên giường chiếc giường ấm áp quen thuộc thì giật nảy mình khi nghe tiếng đồ vật bị đạp bay, xoay người nhìn lại thì lại thấy bóng dáng quen thuộc.
Lần này khuôn mặt không hoảng hốt chút nào, thậm chí còn bình tĩnh liếc hắn xem thường.
- yêu ta rồi hả, nếu lỡ rồi thì quên đi, bổn tiểu thư không thiếu người đâu.
hắn mếu mặt khinh bỉ, nhưng miệng vẫn bình tĩnh hỏi:
- sao nàng lại ở đây?
Nàng hỏi hắn:
- tại sao ta không thể ở đây?
Hắn nhìn nàng đáy mắt lóe lên tin đau đớn:
- đây là tẩm cung của hoàng đế…
nàng đáp:
- thì sao?
Hắn ghào lên:
- rốt cuộc nàng là ai !!!???
nàng bình tĩnh đáp :
- hoàng đế diệp quốc.
Gì ?
Hắn mở to mắt không tin.
Nàng…nàng là hoàng đế diệp quốc…
Vậy chẳng phải mấy bữa trước hắn vừa gặp nàng ở đại điện sao…
…
Nhìn mặt hắn ngu ngu nàng gãi gãi đầu.
Sao thế nhỉ?
…
Nàng mở miệng trước làm hắn tỉnh dậy từ giấc mộng:
- thế huynh là ai? Làm quái gì nửa đêm vô tẩm cung của bổn tiểu thư.
Nàng nhìn hắn, rồi một tia sáng lóe lên trong đầu nàng, hai tay chắp trước ngực tự vệ nhìn hắn:
- này, đừng nói :hiếp" ta nhé, ta không có tiền đâu.
(mm: vua không có tiền vậy ai có tiền…)
Hắn mặt trắng bệch:
- ta…ta là thái tử thất tinh quốc…
Nàng không để ý hỏi :
- ai cơ ?
hắn nâng giọng nói lên :
- Thái. Tử. Thất. Tinh. Quốc.
Lần này tới lượt nàng ngu người, nàng cà lâm nói :
- ngươi…ngươi không phải cái người từ hôn mấy bữa trước đấy chứ ?
hắn xạm mặt tức giận trừng nàng.
Nàng gật gật đầu hiểu ý, rồi nghĩ đến một vấn đề :
- không phải bữa hổm ngươi vừa tỏ tình với ta sao, sao ngày hôm sau lại từ hôn rồi ?
hắn bất lực nói :
- ta không biết hoàng đế là nàng, nếu không thì…
(gào thét :…nếu không thì hắn đã ủng hộ nhiệt liệt cái hôn sự này rồi !!!!)
Nàng chờ mong nhìn hắn.
Hắn phẩy phẩy tay.
aiz…thôi quên đi.
nàng hụt hẵng nhưng vẫn không khỏi tò mò:
- ngươi đến đây làm cái gì?
Hắn không chút để ý đến đối tượng là nàng, nói thẳng ra:
- làm thích khách chứ làm gì!
Nàng run sợ hai tay chắp trước ngực lần hai:
- ngươi…ngươi giết ta cũng không được gì đâu, trên người của ta toàn xương với xương không đấy, không có chút thịt nào đâu
Hắn giận run lên, không nhịn nổi gầm nhẹ:
- cút!!!
Nàng la hét trong lòng: ô ô…hắn thật đáng sợ...nàng là người vô tội nha...
…
Một lúc sau hắn lại một thân một mình trở về dịch quán, bình tĩnh đi qua đám thuộc hạ đang tò mò đứng ở cửa rồi bình tĩnh ngồi xuống, động tác tao nhã cầm cây viết mực với tờ giấy viết viết, cầm tờ giấy viết xong rồi gắn vào chân bồ câu rồi thả đi
Khuôn mặt như không có gì nhưng trong lòng thì đang nổi lên từng ngọn sóng cuồng vì hưng phấn.
Hắn quyết định buộc chặt với nàng cả đời rồi…thái tử là cái khỉ gì chứ…ở bên nàng chính là hạnh phúc của hắn.
…
lời tác giả: từ khi quen diệp tỷ thì cuồng ca bắt đầu bị bệnh run người rồi nha...