Tổng Quản Thái Giám Phúc Hắc Của Trẫm

Chương 54: hiểu lầm…thay người hòa thân…





Lời tác giả: có thể sẽ có người nghi hoặc tại sao hai người đã giáp mặt với nhau tại bữa tiệc nhưng tại sao lại không phát hiện ra đối phương, thì chỉ đơn giản là lúc đó song đình đang bận chơi lục phương thỉnh thoảng nói chuyện cho có tồn tại thôi, còn với thiên cuồng thì hắn chỉ quan tâm đến người ấy ấy thôi còn mấy nữ nhân khác thì hắn lại không có một chút hứng thú nên cũng là trả lời cho có.

Hắn dù mặt dày nhưng cũng hơi ngượng, tay vô thức gãi gãi đầu, cười ngây ngô.
Aizz, mấy lần trước là cố ý nhưng lần này thật là duyên phận đó nha.
Nhưng ngây ngô thì ngây ngô, nhưng hắn lại không khỏi nghi hoặc tại sao nàng ấy lại xuất hiện ở đây.
- sao ngươi/nàng lại ở đây?
Hai người đều đồng thanh hỏi.
mắt to trừng mắt nhỏ, rồi hắn lady first nhường cho nàng nói trước:
- nàng nói đi.
(mm:lady first cái con khỉ!!)
Nhìn tên mặt dày trước mặt , nàng chỉ còn biết lắc lắc đầu chấp nhận cái sự thật không muốn này.
- ta vốn là người trong hoàng cung mà.
Nghe lời nàng nói xong trong lòng hắn chợt giật mình rồi lòng dần lạnh dần.
Hắn - thằng ngốc này vô tình biết được sự thật mà hắn không hi vọng biết rồi.
Hóa ra nàng – người hắn yêu lại là nội gián trà trộn mà hoàng cung diệp quốc phái đến để ở bên cạnh hắn.

Dù đã biết trước nhưng cõi lòng hắn vẫn không nhịn nổi mà lòng đau như cắt.
Lòng hắn hiện tại đang đau, rất đau, câu nói đùa của hắn đối với nàng nay đã trở thành sự thật.
Trái tim hắn đang run rẩy như đang muốn vỡ tung ra, muốn phá tan khỏi lồng ngực để bay đến nơi không thể nhìn thấy nàng, không được nghe nàng nói, không được thấy nàng cười, không tồn tại hơi ấm của nàng.
Hắn nhìn nàng rồi quay phắt người bước đi mặc kệ người nào đó đang ghào hét kêu lại ở phía sau.

Nàng nghi hoặc nhìn hắn.
Đến giờ động kinh rồi à???

Mấy ngày sau, lòng hắn mới bình tĩnh lại.
Càng nghĩ càng nghi hoặc.
Có triều đình nào lại thiếu người đến nỗi lại phải phái một người ngốc từ bên ngoài lòi vào bên trong như nàng, không những thế mà còn dốt võ công đến mức không biết có người theo dõi mình nữa?
(song đình xé toạc giấy ra, giận dữ hét: ta! Không! Có! Ngốc!
mm từ xó xỉnh nào chui ra lấy tay bịt miệng song đình lại, mỉm cười tạ lỗi nhìn
hắn: cuồng ca thứ lỗi…
Lễ phép cuộn giấy lại rồi biến mất)
Gặp hắn thì hắn cũng chẳng phải khổ đến mức đó, thà tự mình đi làm còn đảm bảo hơn.
Con tim tổn thương của hắn cũng bắt đầu ổn định lại.
Hắn không quan trọng nàng có phải người trong cung hay không, miễn là nàng không phải nội gián là đủ rồi.
Nghĩ đến nàng ngây ngốc trêu chọc thì nụ cười ôn nhu của hắn lại không khống chế được mà trở lại bên khóe môi.
Ta sẽ trân trọng nàng bằng cả cuộc đời.

sáng hôm sau, ngự thư phòng.
Đại tướng quân diệp quốc ngọc vô tắc đang chờ tham kiến ở bên ngoài.
Tiểu huyền tử (xuất hiện ở chương 25) bước ra ngoài rồi đóng cửa lại, không nịnh không sợ nói:
- hoàng thượng đang chờ người bên trong.
- đa tạ công công.
Ông nói xong rồi mở cửa bước vào.
Quen thuộc bước vào căn phòng mấy bước chân rồi quẹo trái thì thấy một thân ảnh nhỏ nhắn mặt áo rồng đang chăm chú phê tấu chương từ đằng xa, ông quỳ xuống:
- hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.
Nàng dứt mắt ra khỏi đống tấu chương rồi nhìn lên người đàn ông trung niên trước mặt rồi để tấu chương xuống, mỉm cười nói với ông:

- bình thân, thúc ngồi đi.
Nghe xong ông ta mới đứng dậy, tìm một cái ghế gần đấy rồi ngồi xuống.
Nàng niềm nở nói với ông:
- ta đã nói với thúc rồi, lúc riêng tư hai người thì thúc cứ thoải mái, đừng hở chút là quỳ, đầu gối nam nhân đáng giá ngàn vàng a.
Ông cười khà khà hiền lành nói:
- cảm tạ hoàng thượng, nhưng dù sao thần đây vẫn là quân thần, thúc thúc như thần đây vẫn chưa đủ gan to để phạm thượng a.
nàng không khỏi thở dài thật cái.
Aiz… thúc của nàng thật là lão ngoan đồng trăm năm như một a.
Lúc này bỗng nhớ ra, nàng hỏi:
- thúc hôm nay không phải chỉ hỏi thăm điệt nhi thôi chứ?
ông cười cười:
- đương nhiên không phải, ta hôm nay nhập cung gặp cháu là đương nhiên có một chuyện thỉnh cầu?
nàng ngạc nhiên:
- thúc cứ nói?
Ông trở nên nghiêm túc hơn:
- chuyện là… diệu liên nó muốn cưới phu quân rồi.
nàng gật gật đầu không chút ngạc nhiên.
Ông nói tiếp:
- có điều người nó muốn cưới lại là thái tử thất tinh quốc a.
nàng hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh nhíu mày:
- muội ấy lần này đùa giỡn quá trớn rồi, thúc nuông chiều nàng ấy quá nên bây giờ không biết phân biệt trên dưới…
nàng còn đang muốn “phán” tiếp thì ông lại nói:
- không phải, lần này là nó thật lòng đó nha.
Nghe xong, nàng lại tiếp tục phán:
- aiz…cái chiêu cũ rich ấy mà thúc còn tin nổi sao, cháu không biết đã bao nhiêu lần nghe câu nói y hệt rồi, những lần khác còn có thể bao che nhưng lần này thật lòng không thể a, liên quan đến thể diện quốc gia đó…
Ông vừa suy tính vừa cắn móng tay nói:
- nó nói nó cược toàn bộ đám nam sủng của nó lận…
nàng chưa tiêu hóa được hết, tiếp tục nói:
- nhất định lần này lại là chiêu chọc phá của nó rồi…hả! gì cơ?
Ông nhắc lại:

- toàn bộ đám nam sủng của nó…
Nàng mắt to mắt nhỏ không tin:
- không thể nào đi…trời ạ…thật à!!??
(mm: rốt cuộc đám nam sủng quan trọng đến mức nào mà song đình còn tin lời của diệu liên a)
Ông càm nhàm:
- có bao giờ cậu nói láo đâu…
(song đình: rất nhiều lần (đương nhiên là liên quan đến diệu liên))
Mắt ông sáng lên nhìn song đình:
- thế ý cháu thế nào?
Nàng vô liên hệ đáp:
- được thôi.
Ông ngớ người:
- dễ thế à.
Nàng nhìn ông không tin mà trợn mắt:
- đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy.
(mm: ta khinh…)
Nàng nói tiếp:
- nhưng ta không thể tự mình quyết định được, vẫn phải bàn bạc với người của thất tinh quốc đã rồi mới quyết định được.

Thế là hai ông cháu chuyên giả trư ăn thịt cọp bàn bạc nhau kế hoạch buôn lậu bán người…à không, gả chồng cưới vợ đến tận nửa canh giờ rồi tan họp.

Một người thanh niên nào đó thì đang hắc xì liên tục.