Tổng Quản Thái Giám Phúc Hắc Của Trẫm

Chương 53-5: Chương ngoại truyện: chuyện xưa của dương đáp ứng(2)






Lúc nàng mới ra đời, chỉ là một con khỉ con nhăn nhó.
Còn hắn thì đã là một cậu nhóc bốn tuổi đẹp trai phong lưu gái bám dài cả khu phố.
Lần đầu gặp nàng, hắn không khỏi lí nhí nói với phụ thân :
- con khỉ này xấu quá.
Đổi lại hắn nhận được một cái cú mạnh lên đầu kèm khuyến mãi chửi mắng của phụ thân.
Dù tự nhận là người trưởng thành nhưng hắn căn bản vẫn là một đứa trẻ chỉ mới dứt sữa được một năm mà thôi.
Đôi mắt long lanh chực khóc, nũng nịu chạy sang mẫu thân, kéo kéo tay người nói :
- mẫu thân, phụ thân bắt nạt con kìa.
Tưởng được bảo vệ ai dè đâu mẫu thân lại càng nói một câu xuyên tim hắn :

- phụ thân ngươi làm vậy là còn nhẹ tay đó, gặp ta là ta cho ngươi khỏi lết chân luôn rồi.
Phụ thân hắn bên cạnh gật gật đầu đồng tình, trong lòng gào thét : con ngoan, đừng trách ta, ta đang cứu con đấy, ô ô…
Hắn không tin nổi nhìn hai người rồi xoay người chạy đi, ô ô… mẫu thân hắn thật đáng sợ…

Đấy chính là ấn tượng đầu tiên của hắn về nàng.
...
Năm hắn 15 tuổi trở thành một thanh niên cường tráng tinh nhuệ.
Còn nàng là một tiểu cô nương 11 tuổi dễ thương được bao công tử thiếu gia theo đuổi.
Nàng xinh đẹp như một đóa hoa sen tinh khiết mà thuần mỹ, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, tuy không phải là đệ nhất mỹ nhân nhưng nàng cũng rất nổi danh là tài nữ đệ nhất kinh thành.
Không biết từ lúc nào con tim của hắn đã bay theo nàng mất rồi, theo vị muội muội…
Lòng hắn trở nên khốn khổ, ừ , hai người bọn hắn lại là huynh muội…
…Hắn không biết nàng có yêu hắn hay không… có nguyện cùng hắn vượt qua ràng buộc của phong kiến hay không…
Trong lòng hắn cũng hiểu rõ muốn làm được điều đó thì cần một sự hi sinh rất lớn, bọn họ cũng không thân thuộc đến mức từ bỏ tất cả mà làm những gì hắn muốn.
Hắn buồn tủi, lang thang ở ngoài đường, bỗng một bàn tay giữ vai hắn làm hắn giật nảy mình.
Quay đầu lại thì thấy một tiểu cô nương đang nhìn hắn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, thậm chí còn đi quanh hắn một vòng để coi hình ảnh 4d của hắn.
Làm dáng bà cụ non sờ sờ cầm suy nghĩ gì đó, rồi cầm tay anh hắn hào hứng nói :
- mỹ nam, muốn đi du lịch không ?
hắn ngớ người rồi giật phắt khỏi bàn tay đang ăn đậu hũ kia :

- ngươi là ai ?
làm hắn nổi cả da gà da ốc lên.
Nàng ta không quan tâm, nâng tay lên búng một cái.
Hắn nghi hoặc rồi rất nhanh đã hiểu chuyện gì, hắn ngắt xỉu…

Hai năm cứ thế trôi qua, hắn nay đã 17 tuổi, chính thức nhận chức phán quan nhị phẩm, cùng đồng hành bảy huynh đệ còn lại chu du tứ phía, đại lục là nhà, đồng hành diệt bạo.
Vị cô nương khi xưa hóa ra lại là thái tử của diệp quốc, lúc hắn bị bắt cóc rồi tỉnh lại thì phát hiện ra mình đang bị nhốt trong một trại luyện lính.
Hắn dò hỏi mới biết được mình đã bị mẫu thân gian ác bán thân cho hoàng đế làm thực tập sinh phán quan.
Đáng hận, làm hắn lo lắng không biết phụ mẫu có đang tìm hắn hay không, còn nàng ấy nữa chứ…
…nàng ấy có lo cho hắn không…
Lòng hắn đau buồn nhưng rất nhanh vực dậy.
Nếu đã không thể xóa đi vậy thì hắn sẽ cố gắng tập sống với nó, sẽ biến đau thương thành sức mạnh, cứ thế hắn ở lại trong chỗ luyện binh luyện tập kỹ năng đến 2 năm dài.

Trong suốt 3 năm làm phán quan ấy, hắn cứ ngỡ sẽ quên được nàng, sẽ tìm được hạnh phúc mới, nhưng hắn biết mình đã lầm rồi, càng xa lại càng nhớ…
quãng thời gian dài đằng đẵng ấy, thỉnh thoảng hắn vẫn lén lút về nhà, nhìn ngắm nàng từ xa qua khung cửa sổ rồi nhanh chóng đi xa.

Cho đến một ngày, hắn nhận được một hung tin.
NÀNG NHẬP CUNG.
Tim hắn như ứa máu, đau đớn toàn thân.

Tại sao ? tại sao chứ ? tại sao nàng lại có thể nhẫn tâm mà bỏ hắn chứ?
Hắn chạy vội về định ngăn cản nàng lại nhưng chỉ thấy nàng mỉm cười vui vẻ hanh phúc vào cung làm phi tử, hắn dừng lại nơi xa ấy nhìn nàng…
…ngày nàng nhập cung hắn không tiễn nàng, hắn lại tiếp tục cuộc hành trình đơn độc vì dân vì nước của hắn…
Hắn ở lại thì chỉ càng thêm đau lòng, quyết tâm xa nàng, hắn cũng đã có lần tìm một vài cô gái để làm thê tử của hắn nhưng kết quả vẫn là về bằng tay không.
Cái bóng của nàng trong hắn quá lớn, dù hắn tiếp xúc với bất cứ cô gái nào thì cũng vô thức so sánh nàng ta với nàng, nếu thế thì hắn thà ở giá cả đời nhìn nàng hạnh phúc mãi mãi.

Hai năm sau, hắn nghe tin phụ thân báo là nàng ấy từ cung về nhà nghỉ ngơi…
Trong lòng hắn trở nên hân hoan vui vẻ…
Nàng về rồi, nàng cuối cùng cũng về rồi, hắn sẽ không cần phải lén lút nhìn nàng từ xa nữa…
Nhưng hắn vẫn lầm, khi hắn thấy nàng nước mắt lưng tròng trong căn phòng kia thì dũng khí muốn bước vào dường như tan biến…
Tại sao nàng khóc…
Hoàng đế không đối xử tốt với nàng sao ?
Dù hắn có nghe lời đồn hoàng đế không thị tẩm nàng nhưng ít ra cũng phải nể mặt hắn mà đối xử tốt với nàng chứ ?
Hắn nắm chặt tay lại, tức giận đến run người…