Tổng Quản Thái Giám Phúc Hắc Của Trẫm

Chương 50: lần thứ ba gặp mặt, vô tình hay trời định… (3)





lời tác giả: sáng đi chơi nên bây giờ mới up bài được :)).
Lại một ngày nữa trôi qua.
Aiz…mệt thật nha.
Nàng thả cây bút với tấu chương trong tay xuống, khẽ dựa vào chiếc ghế, vươn vai một cái thật phóng khoáng, hai bàn tay ôm eo nhỏ xoay người vài cái, thậm chí còn nghe tiếng rắc rắc do khớp xương va chạm.
Làm hàng loạt động tác, cơ thể vốn mệt mỏi của nàng cũng cảm thấy hồi phục được một chút.
Liếc nhìn vài cái tấu chương còn lại.
Nhìn nhìn rồi lại nhìn nhìn.
Cuối cùng đứng dậy, phủi mông bước ra ngoài hít không khí trong lành .
Trễ môi, xì, mai làm tiếp giờ làm biếng quá đi.
Nói xong lại ghé đến nơi bí mật nghỉ ngơi một chút rồi thay đồ chuẩn bị xuất cung.

2 giờ sau- tức 8h.
Lúc này trên mái nhà của người qua đường xx nào đó có một thân ảnh mặc áo đen đang ngồi trên đó thưởng thức không khí mát mẻ của gió và quan sát cảnh tượng tấp nập mùa lễ hội.
Đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.

Nàng giơ bàn tay ra nơi những vì sao kia, khẽ nắm bàn tay lại nhưng chỉ nắm được hư vô.
Kéo bàn tay lại trước mặt mình, từ từ mở ra.
Không có gì cả.
Cái miệng chu lên khẽ thổi vào khoảng không vừa giữ được ở trong lòng bàn tay.
Đôi mắt đẹp nhu hòa mỉm cười nhìn theo cái vật vô hình vô tại (tồn tại) đó bay xa.
Những áp lực tồn tại trong lòng nàng cũng theo thứ ấy mà bay đi, chỉ sót lại trong nàng sự thanh thản vui vẻ.
...
Lúc nàng đang ngẩn ngơ suy nghĩ cũng không biết rằng có hai nam nhân cũng ngẩn ngơ dõi mắt theo nàng.
Nàng nhìn cơn gió bay đi, còn bọn hắn chỉ cần nhìn thấy nàng thôi thì cũng quá đủ rồi.
...
nàng đứng dậy, phủi phủi tay một cái...sau khi xác nhận mình đã đủ tuấn mỹ, đủ phong độ mới dùng khinh công bay đi, hai nam nhân kia cũng lén đi theo nàng.
...
Một lúc sau.
Đến một hồ nước toàn sen trắng rộng lớn thì nàng liền dừng lại.
Đến một bãi sen mọc khá dày nàng cực kỳ chuyên nghiệp, thành thạo kéo ra một chiếc thuyền gỗ nhỏ tinh tế.
(mm: @,@)
Nàng ngồi lên chiếc thuyền nhỏ, dùng nội lực làm cho chiếc thuyền bắt đầu di chuyển.
(mm: nội lực thâm hậu dữ lắm mới làm được.)
Chiếc thuyền nhỏ nhắn dễ dàng len lỏi qua rừng sen.
Đôi tay nhỏ nhắn của nàng khẽ giang ra sờ những lá sen, bông hoa mỗi lần lướt qua.
Ngón tay búp măng ngắt gọn mấy bông sen trắng đang nở rực rỡ-thời kỳ đẹp nhất của loài sen.
Nàng ôm những bông hoa đó vào trong lòng, ngửi lấy mùi hương thơm ngát tinh tế, đôi môi mềm mại cứ thế không nhịn nổi mà nở một nụ cười ngọt ngào, sờ nhẹ lên những cánh hoa sen mềm mại như làn da người phụ nữ.
Lúc này nàng xinh đẹp đến xuất trần, đẹp dịu dàng, đẹp đến nỗi đủ làm mọi người đàn ông tồn tại trên cõi đời đều rung động con tim cứng rắn mà trở nên mềm mại ôn nhu.
Bộ đồ màu đen của hòa cùng với hoa sen trắng, mái tóc đen tuyền mềm mại như thác nước hoà với làn da trắng ngần không tỳ vết lại không hề mang lại sự đối chọi mà còn trở nên hòa hợp, tạo nên bức tranh tuyệt mỹ của thế gian- tiên nữ sen trắng, vừa đẹp đẽ quyến rũ nhưng lại mang nét thuần thiết ngây thơ.
Hai người cứ ngây ngốc ngắm nhìn nàng- người mà bọn hắn yêu.
...
Lúc nàng đang cao hứng muốn hái nhụy sen đã khô bỏ vô bọc nhỏ để đem về ăn dần thì phát hiện cũng có một con thuyền đang trôi về phương hướng của nàng thì nghi hoặc quay đầu lại.
Aizz... ai lại giống nàng buổi tối tự kỷ không có việc gì làm mà lướt thuyền ngắm hồ sen thế này.

Khi nàng thấy có một nhân ảnh to lớn đang phong lưu tiêu sái đứng thẳng trên thuyền, tay không lướt thuyền mà đi thì nàng liền bất ngờ.
Aizz, tưởng gì, một nữ nhân.
(mm: :v)
Quay đầu lại không chút hứng thú nhìn tiếp.
Nội lực của nàng ta cũng không tệ, chẹp chẹp...
Hướng mắt đến nơi khác ngắm nhìn.
...
Lúc nàng còn đang chìm vào giấc ngủ do hơi buồn ngủ thì một giọng nói nam nhân từ phía sau vang lên:
- cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Hừ, có quen đâu mà chào.
Nàng hậm hực nghĩ trong lòng rồi lờ lớ lơ đi.
Mà giọng nói của cô nương này giống nam nhân nhỉ, chắc sinh ra giọng đã vịt đực thế rồi, chẹp chẹp, không những thế còn sở hữu thân hình to lớn nữa chứ, tội nghiệp tỷ ấy...
...
Thiên cuồng thấy nàng không trả lời, trong lòng có hơi thẹn, nhưng hắn vẫn phát huy bản sắc mặt dày, hô lên một lần nữa.
- cô nương quên tại hạ rồi à...
Tiếp tục làm lơ...
Uy, vị cô nương này giọng hơi quen quen, nghe ở đâu rồi nhỉ.
Hắn tiếp tục kêu:
- cô nương...
Nàng ức chế không nổi, quay đầu lại chửi vào mặt hắn:
- gọi cái quái gì mà gọi !!!???
Trừng mắng nhìn " nàng ta".
Mà càng trừng thì càng cảm giác bóng dáng đó khá quen thuộc.
Híp mắt nhìn kỹ, nàng mới giật mình kêu lên:
- là ngươi!!
Thấy nàng nhận ra mình hắn liền cười híp mắt vui vẻ:
- cuối cùng cũng nhận ra ta a .

Hắn dùng một tư thế tự coi là quyến rũ mà nháy mẳt với nàng.
Khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn, làm hành động muốn nôn ọe.
Hắn thấy thế liền tim đỏ thở không nhanh đau lòng ôm trái tim mà lắc đầu:
- nàng làm tổn thương ta quá, trái tim ta đang run rẩy muốn bay ra ngoài đây này.
Nàng thản nhiên nói:
- bay thì bay mẹ cho rồi, giữ lại làm quái gì cho nó run rẩy.
hắn tiếp lời:
- có điều nó hiện tại không còn trên người ta nữa…
nàng tò mò:
- thế nó ở đâu, làm sao mà ngươi sống được.
nàng liếc mắt soi mói toàn thân hắn.
đôi mắt đẹp của hắn ngẩng lên liếc nhìn nàng đầy tình ý:
- nó phản chủ đi theo trái tim của nàng mất rồi, ô ô… nàng phải đền bù tổn thất cho ta a…
(mm:mặt dày…)
Nàng không nhịn nổi nôn ọe lần hai:
- ngọt quá, ngọt quá… ngọt muốn nôn ọe.
hắn lúc nghe được câu đầu tiên thì lòng không nhịn nổi mà vui phơi phới, nhưng đến câu thứ hai thì như một cái tát giáng thẳng vào mặt hắn.
khóe miệng hắn giật giật.
đúng là nữ nhân không biết ngọt ngào là gì, hắn từ bỏ mặt mũi mà làm những hành động như thế mà nàng còn dám chê hắn phũ phàng như thế.
đám ám vệ bảo vệ hắn trong khoảng tối thì đang nhịn cười đến lộn cả ruột.
một đám khác bảo vệ nàng (gồm có lương hàn kỳ ca) thì nhếch miệng cười đểu.
hắc hắc… đã biết được sự lợi hại của bệ hạ, muawhahaha… cuối cùng ngươi cũng được hưởng vinh sủng đó rồi.