Nàng ngước mắt lên thì nhìn thấy ám vệ của hoàng đế xuất hiện, lập tức thân hình chỉnh tề, cung kính hỏi:
- cẩm huyền cô nương, có gì phân phó?
Một giọng nữ lạnh lùng cất lên:
- hoàng đế bệ hạ muốn gặp ngươi.
Ả bất ngờ, mở to mắt, khuôn mặt lập tức bình tĩnh lại, nghi vấn hỏi:
- không biết cô nương có biết chuyện gì không? Sao đột nhiên…
Ngay lập tức ngắt lời:
- chuyện của bệ hạ không nên tò mò quá nhiều, đi thôi.
Ngay lập tức dẫn đầu dùng khinh công bay đi.
Mặc dù trong lòng vẫn còn nghi ngại (mm: nghi hoặc, e ngại) nhưng cũng không thể trái lại mệnh lệnh, lập tức đi theo nàng ta.
...
Một lúc sau, tại một nơi bí mật trong hoàng cung.
Một nhân ảnh mặc bộ áo màu vàng kim cùng một người ăn mặc trang phục thái giám nhất phẩm đang chờ đợi.
Hai nhân ảnh một đen một đỏ xuất hiện.
- hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế. Thân ảnh màu đỏ thỉnh an người đàn ông áo vàng trước mặt, còn thân ảnh màu đen kia đã lẫn đi từ lúc nào.
(mm: chap trước ghi lộn, hoàng thượng vạn tuế mới đúng chứ không phải bệ hạ vạn tuế :p)
Ông ta phất phất tay áo, hạ giọng nói:
- miễn lễ.
- tạ ơn bệ hạ.
người đàn ông cất giọng uy nghiêm nói
- nhã, mấy năm nay ngươi vất vả rồi, cũng đã đến lúc ngươi phải rời khỏi.
- ? dạ. nàng ta mơ hồ ngẩng đầu nhìn ông ta.
Ngay lập tức bắt gặp phải ánh mắt sắc bén như xuyên khấu tâm hồn của người khác, tức thì cúi đầu xuống.
- coi bộ ngươi nhàn nhã, hưởng trong vinh hoa phú quý của con trai ta lâu ngày nên quên đi nhiệm vụ của mình rồi nhỉ.
Hắn liếc nhìn cô gái nhỏ kia, không ngờ cô gái ngây thơ hồn nhiên lúc đầu mà hắn lựa chọn để an ủi cho tâm hồn cô đơn của nhi tử mới qua mấy năm đã biết âm trầm giả nai, thủ đoạn trùng trùng là gì rồi.
Dám sữ dụng những biện pháp, khuôn mặt ti tiện đó với hắn, cô ả chán sống lắm rồi.
- ngươi có đạt được tự do ngươi muốn, hãy đi nơi nào thật xa, tốt nhất là biến mất vĩnh viễn khỏi tầm mắt của hắn. Đây là tiền công của ngươi.
Hắn cầm một thùng gỗ nhỏ to khoảng 20 cm giục qua cho nàng ta.
Thứ bên trong có vẻ như rất ít, hộp gỗ cũng không có chút giá trị gì gọi là xa xỉ, nhưng thứ bên trong thì không tầm thường một chút nào, đó chính là kim cương- một loại đá quý đắt nhất thế giới, giá trị mỗi viên đều là liên thành.
Cô gái mở hộp ra, nhất thời mắt sáng rỡ, khoảng chục viên đá bằng móng tay út được khắc gọt tinh xảo, tia sáng mặt trời từ một lỗ nhỏ phía trên lọt vào trong hộp làm đồ vật bên trong chiếu sáng lấp lánh.
Lúc đầu còn không cam lòng đối với vị trí cao quý kia nhưng khi thấy những viên đá này thì sự do dự đã hoàn toàn biến mất thậm chí còn dư thừa sự hưng phấn.
Nàng biết rõ với số đá quý này nàng dư sức sống yên ổn xa sỉ đến mấy đời, không cần trải qua những tranh đấu trong hậu cung của thiên có khi phải mất mạng, rồi nàng cũng sẽ già đi, sẽ có những cô gái mới hơn trẻ đẹp hơn xuất hiện bên cạnh hắn rồi nàng sẽ bị chìm vào quên lãng, huy hoàng tan biến.
Nàng xa hắn nàng cũng rất buồn nhưng mạng sống vẫn quan trọng hơn cả.
Có thể mọi người sẽ nói nàng ti tiện, quên ơn.
Thì sao nào? các người có dám đảm bảo không nói là tính mạng vẫn quan trọng nhất không.
Hừ!
Nàng cũng không phải dạng sống theo tình cảm, nàng là người sống rất lý trí, thực tế.
- tạ ơn bệ ha, nô tì xin cáo lui.
Nàng quay lưng, bước khỏi hang động, dùng khinh công bay đi.
Thái giám nãy giờ im lặng đứng bên cạnh bỗng lên tiếng hỏi:
- hoàng thượng, tiếp theo phải làm sao?
Miệng âm trầm trả lời:
- giết ả.
Nói xong quay lưng hướng ngược ả ta vừa đi, ấn một khối đá tiến vào mật đạo bí mật rồi nhanh chóng biến mất ở ngã rẽ ở mật đạo.
Người đàn ông mặc đồ thái giám kia bước ra khỏi theo con đường nàng ta vừa ra, phất tay, khoảng 10 tên ám vệ xuất hiện.
Ông ta hạ lệnh:
- hoàng thượng ra lệnh giết ả, xóa mọi dấu vết.
Đám ám vệ gật đầu rồi biến mất nhanh chóng như một cơn gió.