Tổng Quản Thái Giám Phúc Hắc Của Trẫm

Chương 34: đến hoàng thành của diệp quốc.






Hắn lạnh lùng, uy vũ đẹp trai ngời ngời bước qua cánh cổng hoàng thành của Diệp Quốc.
Chuyến đi này ngốn của hắn mất đến một tháng thời gian, hắn cũng đã xa nhã nhi được nhiêu ấy ngày.
Thật đáng hận, phụ hoàng hắn đúng là một tên cáo già, một ngày trước khi hắn lên đường ông ta ra lệnh cho hắn không được mang nàng ấy theo.
Nỗi nhớ nàng xuất hiện thoang thoảng trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn làm cảnh quan trong đôi mắt của các thiếu nữ diệp quốc càng thêm tỏa sáng, lan tỏa mạnh mẽ thêm sự hâm mộ.
Hắn khẽ thở dài.


Hoàng cung diệp quốc
Một thiếu nữ mặc long bào đang nhởn nhơ ngồi trên long tọa không một chút để ý hình tượng gác chân lên ghế, ngón tay quăng thức ăn lên không trung cuối cùng dùng một tư thế đẹp nhất lọt vào miệng, nhai rồm rộp.
Chàng trai đang hầu bên cạnh và quần thần bên dưới khuôn mặt bình tĩnh làm như không thấy việc gì xãy ra.
Nàng ta ngoắt ngoắt tay kêu anh chàng đến gần rồi vừa nhai vừa hỏi:
- Măm măm… tiểu lương tử, sao còn chưa đến nữa, không phải nói hôm nay sẽ đến à?
-Việc này…
Anh chàng đang định trả lời thì một thị vệ chạy đến giữa điện, quì xuống rồi hô:
- hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.
Cô nàng ngồi nghiêm chỉnh lại, uy nghiêm nói:
- miễn lễ.
Thị vệ đứng dậy rồi bẩm báo:
- bệ hạ, thái tử thất tinh quốc đã đi đến cổng hoàng thành.
Nàng gật gật đầu, rồi phất tay kêu hắn đi.


Đông cung của thất tinh quốc.
Một nữ tử áo đỏ mỹ mạo xinh đẹp lười biếng dựa trên ghế quý phi trong gian phòng ngủ của nàng ta, căn phòng trang hoàng cực kì xa hoa, hoàng kim lấp lánh, lụa là cực phẩm thuần vàng.
Đôi tay nhỏ nhắn tinh xảo trắng ngần như một tác phẩm nghệ thuật ưu nhã ngắt một trái nho trong đĩa hoa quả rồi bỏ vào miệng xinh nhỏ nhắn.
Từng nhất cử nhất động của nàng đều nước chảy mây trôi.
Mỹ nhân áo đỏ quyến rũ cộng với khung cảnh một màu vàng kim quý giá tạo thành một bức tranh mỹ lệ, hai sắc màu nóng cùng một chỗ không những đối chọi nhau mà còn tạo cảm giác rất hòa hợp như một lẽ dĩ nhiên.
Nàng không phải ai khác chính là lăng nhã tuyết ngây thơ đáng yêu đã xuất hiện ở vài chương trước nhưng lúc này nàng ta bỗng trở thành một con người hoàn toàn khác, quyến rũ yêu mị lả lơi.
Cung nữ thiếp thân của nàng ta bước vào ghé vào tai nàng ta nói vài câu.
- hừm, thiên đến chỗ đó rồi à.
- vâng thưa thái tử phi nương nương. (mm: nàng ta vẫn chưa trở thành chính thất của thiên cuồng, nhưng do mấy năm nay nàng ta được độc sủng, sủng ái muôn vàn nên chẳng khác nào bà chúa ở đông cung, nên trong tiềm thất của thị vệ cung nữ cảm nhận nàng sớm muộn cũng trở thành người đứng đầu hậu cung sau này, với lại thái tử của họ cũng không phản đối nên họ mới xưng hô như thế.)
- ừm. nàng ta thõa mãn dụi dụi vào gối đầu bằng lông chồn êm ái mịn màng.
- Nương nương… ả cung nữ hơi ấp úng hỏi.
- Nói đi. Nàng ta lười biếng đáp.

- Người không lo sợ sao? Lỡ thái tử ngài ấy…
Nàng ta giơ tay ngăn ả nói tiếp, với tay lấy một ly rượu uống một ngụm, khép hờ mắt phượng xinh đẹp, miệng nhỏ cất tiếng nói:
- việc gì ta phải sợ, thiên đã hứa với ta sẽ giành danh hiệu nữ nhân cao quý nhất dâng tặng cho ta, ta không việc gì phải sợ. Với lại với cái thứ con gái mạnh mẽ ngược đời như ả có muốn cũng không chiếm được chút tiện nghi nào đâu, nếu có thì chỉ làm thiếp, làm phi cả đời thôi.
Làm như chợt hiểu ra, nô tì cười nhẹ một tiếng, cung kính nói:
- nương nương nói phải, nô tì đúng là lo chuyện dư thừa. Nếu không có việc gì nô tỳ xin cáo lui.
- Đi đi. nàng hạ lệnh.
Sau khi cung nữ rời khỏi tẩm phòng của nàng ta.
Tâm trạng vui vẻ, ả nhếch mép cười, cả người hưởng thụ cảm giác thõa mãn lâu lâu mới có.
Đang nằm nghỉ, bỗng một nhân ảnh xuất hiện trước mặt.