"Được rồi Nguyệt Ly, lần này chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng lại đã." Cố Hằng Viễn thâm tình nhìn ta: "Chỉ hai chúng ta, được không?"
Ta đáp ứng, dù sao cũng có mật thám kiêm nhiệm ám vệ bảo vệ ta, cũng không sợ đột nhiên Cố Hằng Viễn làm khó dễ.
"Nguyệt Ly, ta nhận sai với nàng trước. Kỳ thật lúc trước ta cũng không có ý muốn Như Lan...... tiễn Quân Như Lan đi nên chỉ cho nàng thuê một gian phòng, để cho nàng ở nơi đó dưỡng thai."
Cái này ta biết rồi.
"Ta biết nàng nghe được cái này khẳng định sẽ càng thêm không tin ta nhưng ta cảm thấy ta nếu hiểu rõ tâm ý của mình, muốn bù đắp sai lầm của mình, trước hết phải thẳng thắn thành khẩn với nàng. Nhưng mà nàng yên tâm, hai ngày trước ta đã cho Quân Như Lan một ít tiền đưa nàng về quê."
Hai ngày trước? Hôm nay mật thám còn hồi báo tình hình Quân Như Lan ở cái sân thứ hai kia. Có thể trong mắt Cố Hằng Viễn, bảo nàng dọn ra khỏi nhà tranh coi như tiễn nàng đi!
Quả nhiên, tiếp theo Cố Hằng Viễn liền nói: "Kỳ thật lúc trước ta cho nàng ấy thuê phòng dưỡng thai cũng chỉ là một gian nhà tranh rách nát, nói ra còn đôi chút không làm nàng thất vọng, cho nên lúc tiễn nàng ấy, ta mang tiền trên nàng đều đưa cho nàng ấy. Cũng không bao nhiêu, chỉ mười lượng bạc. Nhưng ta cam đoan, về sau bổng lộc của ta đều sẽ giao cho nàng bảo quản! Ta biết thân gia hào phú của nàng, ta làm như vậy cũng là biểu lộ cõi lòng của mình."
Tay trái ta liều mạng bóp đùi mình, tránh cho thật sự nhịn không được bật cười.
"Cái này...... Con của Quân cô nương ngươi không cần nữa?"
Hai tay Cố Hằng Viễn nắm chặt tay phải của ta.
"Ta vừa rồi cũng nói qua, ta chỉ biết nhận hài tử nàng sinh."
Ta cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Ngươi cho ta thêm một đoạn thời gian suy nghĩ một chút.”
Cố Hằng Viễn luôn miệng nói: "Được được, chỉ cần nàng chịu cho ta cơ hội là được!"
Lúc ta đưa hắn đến cửa viện, hắn còn vẻ mặt không nỡ nói với ta: "Ta biết nàng có thể còn không tin ta, cho nên ta cũng không cưỡng cầu đêm nay ở lại chỗ này nhưng ta sẽ cố gắng làm cho nàng tin tưởng lời ta nói là sự thật."
Sau đó hắn quay lại nhìn ba lần rồi đi.
Ta chạy vội về phòng, từ chỗ mật thám biết được hắn đi đủ xa không nghe thấy động tĩnh ở đây, mới ôm bụng cười to.
Sau khi cười xong ta bảo nha hoàn bưng cơm tối chân chính của ta lên, lại phân phó phòng bếp nhỏ một lần nữa làm một chậu cho Đại Hắc ăn.
Xuân Cầm nghiêm túc nói với ta: "Thật không biết cẩu nam nhân này đột nhiên phát bệnh gì, tiểu thư ngàn vạn lần đừng bị hắn mê hoặc đó."
Hạ Trúc ở một bên cười nói: "Ngươi coi tiểu thư là loại thiếu nữ vô tri đó à?"
Ta cũng mỉm cười không nói.
Lúc Cố Hằng Viễn rời đi khóe miệng đắc ý ta đương nhiên không có bỏ qua, hai ngày nay hắn nhất định sẽ có động tĩnh mới.
Không đợi hai ngày này, ngày hôm sau mật thám đã đến hồi báo. Cố Hằng Viễn hẹn người giờ Mùi gặp mặt ở tửu lâu Hồng Vận, hơn nữa còn bao hết lầu hai, phân phó đến lúc đó không được cho người khác đi lên.
Nhìn Cố Hằng Viễn và người đối diện kia chọn lựa, đoán chừng là muốn chọn tửu lâu không phải của Tống gia, cho nên lần trước sau khi chọn tửu lâu Nghi Xuân, lần này lại chọn tửu lâu Hồng Vận gần đây mới khai trương này.
Bất quá đáng tiếc mà, tửu lâu Hồng Vận cũng là ta gọi người thay ta bàn xuống đổi tên khai trương!
06.
Ta đang ngồi uống trà trong một trà lâu bên cạnh tửu lâu Hồng Vận. Lúc đầu, ta mua lại trà lâu này chỉ để kết nối với chuỗi quán Phượng Thành, để tránh cho những khách hàng quen thuộc phải đi một quãng đường dài đến tửu lâu của Tống gia.
Hóa ra ông chủ tửu lâu Sư Tử Đại mở miệng mới tìm người thay ta đi đàm phán, không nghĩ tới tửu lâu này vừa khai trương còn không có tuyên bố ông chủ thực sự phía sau màn là ta, lại mang đến cho ta tác dụng như vậy.
Chuyện thám thính liền giao cho mật thám, ta không biết võ nghệ, lầu hai lại bị họ dọn sạch, một khi ta bị phát hiện sẽ không tốt. Cho dù có chưởng quỹ yểm hộ, tin rằng hộ vệ mà Cố Hằng Viễn thuê hôm nay cũng không phải ngồi không. Phương diện này vẫn là giao cho chuyên gia thì tốt hơn.
Khi ta vừa ăn xong một đĩa điểm tâm, bỗng nghe tiếng chưởng quỷ Hồng Vận ở đó cao giọng nói: “Nhà họ Tống có gì ghê gớm, chỉ là ở kinh đô lâu năm hơn mà thôi! Việc làm ăn của chúng ta ở Hồng Vận sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua Phượng Thành!"
Ta giật mình một cái, lập tức đứng dậy tính tiền. Lúc trước ta đã phân phó chưởng quỹ, một khi người thần bí kia xuống lầu, hắn liền mượn cơ hội bới móc Hạ Trúc mà ta phái đi qua làm bộ mua đồ ở bên cạnh cãi nhau.
Đợi ta đi tới cửa Hồng Vận tửu lâu, quả nhiên thấy một nam tử ăn mặc sang trọng mang theo vài người đang đi ra cửa. Nam tử tướng mạo anh tuấn nhưng khí chất lười nhác, ta sợ lộ ra dấu vết, ánh mắt không dám dừng ở trên người hắn, trực tiếp hướng Hạ Trúc và chưởng quỹ đang giả vờ cãi nhau đi đến.
Nhưng mà cái nhìn thoáng qua này liền làm cho ta cảm thấy nam tử này mặt mày thật quen mắt, phảng phất đã thấy qua ở nơi nào.
Ta đi tới quầy giã vờ hỏi thăm tình hình, chưởng quầy cũng cố ý châm chọc khiêu khích: "Vị này chính là Tống lão bản à, có phải Phượng Trình tửu lâu muốn đóng cửa hay không, ngài tới cầu xin đông gia chúng ta tiếp quản."
Ta lén liếc nhìn nam tử kia ngồi lên kiệu đi xa, lúc này mới hơi yên lòng, nhưng vẫn không dám hoàn toàn thả lỏng, liền cười lạnh nói với chưởng quầy: "Sớm muộn gì các ngươi cũng gọi ta là đông gia!"
Chưởng quỹ và Hạ Trúc đều sửng sốt, sau đó trên mặt đều có chút muốn lại không dám cười ra, nghẹn đến mặt đỏ cổ thô. Cũng không phải sao, tửu lâu Hồng Vận hiện tại chính là của ta, tiểu nhị bên trong gọi ta đông gia cũng là chuyện sớm muộn.
Cố Hằng Viễn còn chưa đi ra, có thể là sợ bị người nhìn ra quan hệ giữa hắn và người thần bí, cho nên phải đợi một lát mới xuống lầu. Nhưng mà hắn có xuống lầu hay không không quan trọng, ta không quan tâm.
Ta không trì hoãn nhiều nữa, cùng Hạ Trúc trực tiếp rời đi, chưởng quỹ phía sau còn đang mắng chửi đĩnh đạc.
Chưởng quầy diễn không tệ, ta quyết định quay lại thưởng nhiều tiền một chút.
Sau khi về đến nhà ta nghe mật thám hồi báo, hóa ra hôm nay người Cố Hằng Viễn gặp mặt quả nhiên là đương triều tam hoàng tử.
Cố Hằng Viễn nói với Tam hoàng tử, ta trước mắt đã bị hắn dỗ dành, không bao lâu nữa sẽ tha thứ cho hắn, đến lúc đó tài sản Tống gia đều sẽ vì Tam hoàng tử sử dụng.
Mà Tam hoàng tử liền tỏ vẻ Cố Hằng Viễn làm rất khá, bảo hắn ngàn vạn lần phải bắt giam ta, sau khi chuyện thành công ngoại trừ Lại bộ thượng thư còn có phong thưởng khác.
Vừa nghe đến "Lại bộ thượng thư", ta đột nhiên tỉnh ngộ ta vì sao lại cảm thấy Tam hoàng tử nhìn quen mắt. Hóa ra anh ta trông giống người thanh niên đi cùng Tề Thượng Thư Lại bộ mà ta gặp mấy tháng trước.