Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản

Chương 55: Bắt đầu hết hiểu lầm




Giả Chí Thanh: Ôi nụ hôn đầu của mình!!!

~.~

Xì căng đan tình ái của Nhan Túc Ngang và Tiểu Bạch đang bước vào giai đoạn nóng hổi sôi sùng sục. Chính vì thế, có một đài truyền hình địa phương đã đặc biệt tổ chức một cuộc khảo sát, phỏng vấn những người thuộc các ngành nghề khác nhau nhằm tìm hiểu xem xì căng này dưới góc nhìn của bọn họ sẽ như thế nào.

Đại đa số các quan điểm đều thuộc về bốn nhóm dưới đây:

Thời thế đổi thay.

Tình yêu là tất cả.

Tin đồn thất thiệt.

Con mẹ nó chả liên quan gì.

Đương nhiên, bất kỳ khía cạnh nào của cuộc sống cũng đều tồn tại một thứ gọi là ý kiến khác.

Đang lúc phóng viên cảm thấy vô cùng hài lòng toại nguyện toàn thắng trở về với đầy đủ các thể loại đáp án thì, bọn họ bất thình lình phát hiện ra một gương mặt ngay cả khi dưới ánh nắng chói chang vẫn giữ nguyên tư thế thẳng tắp oai hùng. Ngay giữa ngã tư đường người qua kẻ lại tấp nập, người đó vẫn sừng sững tựa như một tượng đài uy nghiêm không hề dao động!

Phóng viên ngay lập tức nhận ra rằng, mình đã bỏ qua một nghề nghiệp vĩ đại cao cả đến cỡ nào.

Vì thế, xe trong nháy mắt phóng vèo tới bên cạnh người kia.

Phóng viên trong lòng tràn đầy nhiệt huyết từ cửa xe ló đầu ra: "Xin chào xin chào, cảnh sát giao thông tiên sinh, xin quấy rầy một chút. Tôi muốn phỏng vấn anh đối với xì căng đan tình ái giữa Nhan Túc Ngang và Tằng Bạch có cảm tưởng như thế nào?"

Ánh mắt của cảnh sát giao thông từ từ chuyển động, lướt qua mặt của cô, rồi dừng lại trên người của tài xế: "Vượt đèn đỏ. Kiểm tra giấy tờ xe giấy phép lái xe."

...

Phóng viên vỗ vỗ cửa xe, cười hì hì nói: "Xe của chúng tôi là xe đi phỏng vấn đó."

Cảnh sát giao thông nói: "Ừ, đài truyền hình đóng phạt thay cũng được."

Phóng viên nhìn thấy nét mặt đau khổ của tài xế, vội vã cười làm lành nói: "Có thể châm chước một lần không, mọi người ai cũng vì công việc thôi mà."

Cảnh sát giao thông nói: "Cô vừa nãy hỏi tôi cái gì?"

Phóng viên trả lời ngay: "Anh suy nghĩ như thế nào về xì căng đan tình ái giữa Nhan Túc Ngang và Tằng Bạch?"

"Rất hay rất đình đám." Cảnh sát giao thông xé hóa đơn phạt đưa cho tài xế: "Công việc của cô đã xong, hãy để tôi làm công việc của tôi."

...

Bất luận như thế nào, chương trình này khi phát sóng vào tối hôm đó đã tạo ra được hiệu ứng rất tốt, rất nhiều người gọi điện thoại đến đường dây nóng để bày tỏ quan điểm của mình.

Việc này làm cho đài truyền hình địa phương kia vui mừng khôn xiết, xem ra sự kết hợp giữa Đại Thần và Tiểu Bạch đúng là một thứ vũ khí lợi hại thu hút tỉ suất người xem mà.

Bất quá Tiểu Bạch không có xem chương trình đó, sau khi được Cao Cần ân cần kỹ lưỡng dặn dò xong, cậu ghi nhớ nằm lòng – thấy phóng viên không được nói, thấy ống kính ngay lập tức về nhà.

Quả nhiên, lúc cậu từ Ematto trở về, dưới lầu thực sự đang bị các tạp chí tòa soạn từ bốn phương tám hướng kéo tới đổ quân chiếm đóng.

Đúng như dự đoán, cậu vừa xuất hiện, micro cùng với đèn flash đã chớp nháy lia lịa tựa như một trận cuồng phong hung hăng ào tới.

May mà Cao Cần đã sớm chuẩn bị, đặc biệt phái riêng một trợ lý giúp cậu khéo léo giải vây.

Tiểu Bạch vóc người nhỏ nhắn, phản ứng nhanh nhẹn, thừa lúc trợ lý còn đang dây dưa níu kéo với bọn họ, nhảy hai ba bước vọt lên lầu. Để lại một mình trợ lý dùng thân chặn cửa cầu thang.

Có điều gió bão vẫn còn điên cuồng càn quét.

Trợ lý bị bức bách phải thối lui liên tiếp hai ba bậc thang, nhịn không được hét lớn một tiếng nói: "Có ông ở đây, còn ai dám tiến tới!"

...

Các phóng viên đưa mắt nhìn nhau, dường như muốn xác nhận xem có ai biết vị tráng sĩ khí phách oai phong lẫm liệt trước mắt này là ai không. Đến khi xác định được đáp án là không thì, các phóng viên đồng thời thở ra một hơi, sau đó tiếp tục ào lên phía trước bắt đầu tiến công.

Rất nhanh chóng, tráng sĩ kia đã bị vùi thây nơi trận mạc.

Ưu điểm của cánh cửa chính là, mặc kệ cho người bên ngoài có gào thét cỡ nào, ở bên trong vẫn có thể tự do hoạt động như thường.

Tiểu Bạch nấu một nồi cháo trắng, múc vào bát mang đến phòng Giả Chí Thanh.

Giả Chí Thanh đã tỉnh dậy, đang trợn tròn mắt nằm trên giường ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

"Tiểu Bạch."

"Ơi?" Tiểu Bạch cẩn thận đặt bát cháo lên đầu kệ bên cạnh.

Giả Chí Thanh vẻ mặt căng thẳng nghiêm trọng nhìn cậu: "Ngày hôm qua ngoài cậu ra, còn có ai khác ở trong nhà không?"

"Có. Liên đạo diễn có tới, sau đó anh Cao Cần cũng đến nữa."

"Vậy là có hai kẻ tình nghi." Hắn thì thào lẩm bẩm.

Tiểu Bạch ngây người: "Cái gì kẻ tình nghi?"

Giả Chí Thanh sắc mặt đột nhiên cực kỳ bi thương, căm giận đấm tay vào chăn nói: "Hu hu, mình, mình, mình không còn là xử nam nữa rồi."

...

Tiểu Bạch nghĩ nghĩ một chút nói: "Không lẽ là Nhạc Thanh?"

"Không phải!" Nếu thật là Nhạc Thanh, hắn còn đau khổ thương tâm thế này sao? Hắn vui mừng còn không kịp nữa là: "Mặc dù mình hoàn toàn không biết là ai, nhưng mà thế nào cũng có biện pháp điều tra được."

Tiểu Bạch không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn: "Cậu cũng không biết là ai sao?"

"Ừ!" Hắn nước mắt lưng tròng.

"Vậy cậu làm sao biết được cậu không còn là xử nam nữa?" Tiểu Bạch suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Cậu có màng trinh sao?"

...

Giả Chí Thanh kéo tấm chăn phủ trên người từng chút từng chút dịch xuống dưới, lộ ra phần ngực trắng nõn.

Tiểu Bạch nhìn cả nửa ngày, bỗng nhiên bừng tỉnh nói: "Chẳng lẽ điểm thủ cung sa trên ngực biến mất rồi?"

Giả Chí Thanh xém chút té xỉu: "Không phải! Chính là nửa người dưới của mình cũng như nửa người trên, đều không mặc áo quần gì hết!"

"Nửa người dưới không phải mặc quần sao? Vì sao phải mặc áo quần?"

...

Giả Chí Thanh không thể nhịn được nữa, hoàn toàn bùng nổ, hét toáng lên: "Thì chính là quần! Quần dài quần đùi quần lót đều không có một mảnh! Hoàn toàn khỏa thân!"

Đám phóng viên ngoài cửa đột ngột im bặt, tiếp sau lại truyền đến âm thanh vội vã bỏ chạy xuống lầu.

Tiểu Bạch nhìn gương mặt đang đỏ lên của Giả Chí Thanh, vài giây sau mới nói: "Nếu cậu muốn nhờ mình lấy quần lót cho cậu thì nói là được rồi, nổi cáu như vậy là không đúng đâu."

Giả Chí Thanh bất lực nằm xụi lơ trên giường.

Tiểu Bạch xoay người qua ngăn kéo tủ, đột nhiên quay đầu lại nói: "Đúng rồi, anh Cao Cần nói, Liên đạo diễn đã giúp cậu tắm rửa đó."

"Tắm rửa?" Hắn tinh thần chấn động: "Sau đó thì sao?" Lẽ nào trinh tiết của hắn cứ như thế bị mất đi trong phòng tắm sao?

"Sau đó lại mang cậu trở về phòng."

Vậy à! Quả nhiên chính là trên cái giường này! Đồ Liên sắc lang chết tiệt. Hắn run giọng hỏi: "Sau đó nữa thì sao?"

"Sau đó anh ấy cùng đi về với anh Cao Cần."

"Đi về?" Giả Chí Thanh bật người ngồi dậy: "Từ lúc trở về phòng, cho tới khi đi về chắc hẳn đã có chuyện gì xảy ra rồi đúng không?" Hắn đối với cách tường thuật lượt bớt như thế này cảm thấy khá phiền lòng.

Tiểu Bạch đột nhiên vỗ tay một cái nói: "Có."

"Quả nhiên là có mà." Giả Chí Thanh tóc tai dựng thẳng lên, hai mắt đỏ hoe nhìn trừng trừng.

"Ừ. Anh Cao Cần có kể rằng cậu tưởng Liên đạo diễn là Nhạc Thanh cho nên đã ôm hôn thắm thiết."

...

Giả Chí Thanh không thể tin được nhìn chằm chằm vào cậu: "Cậu có phải đã đặt lộn chủ ngữ và tân ngữ rồi không?" Làm sao hắn có thể chủ động ôm hôn Liên Giác Tu được chứ? Rõ ràng phải là Liên Giác Tu lóa mắt trước sắc đẹp của hắn, không thể nhịn được, cho nên hổ đói đã lao vào làm thịt cừu non mà!

Tiểu Bạch khinh bỉ nhìn hắn nói: "Liên đạo diễn vì sao lại muốn hôn Nhạc Thanh? Hơn nữa anh ấy không có uống say, cũng không bị cận thị, vì sao lại đi hôn cậu?"

...

"Tại sao trong miệng cậu, hôn mình lại trở thành một chuyện người bình thường không ai muốn làm vậy?" Giả Chí Thanh cực kỳ căm phẫn. Tốt xấu gì hắn cũng vừa mới thất tình, lại vừa trải qua nguy cơ trong trắng khó bảo toàn, đáng lẽ phải an ủi hắn đôi chút chứ.

Tiểu Bạch nói: "Được rồi, cậu là người mà hễ bước chân ra đường, bất cứ ai cũng đều muốn chạy tới hôn cậu."

...

Giả Chí Thanh thở dài, đã sớm không nên trông đợi câu an ủi bình thường từ miệng của Tiểu Bạch mới phải: "Quên đi, mình vẫn nên an phận cúi đầu hơn nữa."

Tin tức sáng ngày thứ ba cuối cùng cũng đem sự chú ý về Đại Thần và Tiểu Bạch dời đi một chút.

Nhưng cũng cùng lúc đó trên rất nhiều tờ báo tạp chí.

Nội dung của tin tức tất cả các tít trang bìa đều tập trung ở một điểm –

Tiểu Bạch chung sống với một người thích khỏa thân.

Thân thể trần trụi của người quản lý dưới trướng Ematto.

Trợ lý của người quản lý của Tằng Bạch thản nhiên nói thích...

...

Vì vậy, Giả Chí Thanh mới sáng ra đã nhận được vô vàn ánh mắt yêu thương ưu ái.

Thư ký nói: "Khi nào thèm khỏa thân thì ngàn vạn lần đừng cố chịu đựng, đến lúc nhịn không nổi ngàn vạn lần đừng có giấu giếm, đến lúc thực sự muốn giấu giếm ngàn vạn lần phải gọi điện thoại nói cho tôi biết thời gian địa điểm!"

Mã Thụy nói: "Tự tin của cậu đến tột cùng là lấy ở đâu ra vậy?"

Cao Cần nói: "Ờ, cậu thế mà lại có thể nghĩ ra biện pháp hy sinh bản thân dời đi sự chú ý của công chúng với Tiểu Bạch như vậy, thực sự làm cho tôi phải thay đổi cái nhìn về cậu. Tuy rằng cách thực hiện có hơi vụng về, nhưng tinh thần thì rất đáng khen ngợi."

Tiểu Bạch đang muốn nói, Giả Chí Thanh lập tức cắt ngang: "Cậu biết rõ sự thật như thế nào mà!"

"..." Tiểu Bạch kinh ngạc nói: "Mình chỉ định hỏi, có muốn đi ăn cơm trưa chung không?"

Cứ thế, Giả Chí Thanh ở Ematto trải qua một ngày sống không bằng chết.

Sự thật thì, ngày cũ vừa qua đi, hắn đã lại lâm vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng.

Ngày thứ ba đối với rất nhiều người chỉ là một ngày bình thường, thế nhưng đối với ekip thực hiện "Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn" thì không thể nói như vậy được.

Có thể dựa vào Tiểu Bạch để cải tử hồi sinh chương trình hay không chính là ở giây phút quyết định này.

Ăn theo xì căng đan tình ái nóng hổi của Tiểu Bạch và Đại Thần, "Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn" được dự đoán một khi phát sóng, ngay lập tức sẽ gây được tiếng vang lớn. Vậy nên, phần giới thiệu chương trình cũng cố ý lồng ghép nhiều cảnh của Tiểu Bạch và Đại Thần.

Không ít fan hâm mộ hào hứng gọi điện thoại đến đài truyền hình, hỏi thăm xem bọn họ thực sự có phải là tình nhân ngoài đời hay không. Đài truyền hình cứ theo như kế sách hợp tác giữa Ematto và Duy Kiệt mà đưa đưa đẩy đẩy sàng qua sàng lại, cố ý né tránh trả lời trực tiếp, làm cho scandal tình ái này được kể tới kể lui càng ngày càng chẳng biết đâu mà lần.

Cho nên tới mười giờ tối, mặc dù đã qua giờ vàng mới bắt đầu phát sóng, thế nhưng tỉ suất xem so với giờ vàng bình thường còn cao hơn năm sáu phần trăm. Ngay cả bộ phim truyền hình chiếu trước đó cũng chưa bao giờ đạt tới con số này.

Tin tức vừa truyền ra, cả ekip thực hiện "Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn" lập tức bùng nổ.

Tiểu Bạch cũng nhận được một vài cú điện thoại chúc mừng, trong đó có cả Chung Nghiêu.

Hắn không phải không có chút ganh tỵ khi bày tỏ: "Sớm biết như vậy, tôi đã cùng với Lê Mặc diễn một vở vong niên luyến ngoài giá thú rồi."

Có điều ganh tỵ thì ganh tỵ, nhưng khi chứng kiến chương trình mà mình đã từng nỗ lực phấn đấu có thể đạt tới thành tích như ngày hôm nay, hắn thực sự vẫn cảm thấy rất cao hứng: "Thật không uổng công tôi ban đầu cực lực đề cử cậu mà."

Tiểu Bạch sửng sốt nói: "Thì ra là do anh đề cử tôi hả?"

"Tuy rằng toàn bộ không phải là công sức của tôi, nhưng mà cũng có đóng góp một phần đó. Ban đầu không nói ra vì không muốn tạo cho cậu áp lực, cậu cũng đừng nghĩ tôi bây giờ nhìn thấy cậu thành công, cho nên mới chạy lại kể công nha." Chung Nghiêu tuy là ngoài miệng cười đùa tếu táo, thế nhưng nói ra toàn những câu thật lòng.

Tiểu Bạch nói: "Tôi không có nghĩ vậy đâu."

"Vậy thì tốt rồi. Tôi hiện giờ đang ở nước ngoài, không thể xem trực tiếp được, nhưng tôi đã nhờ người yêu thu lại rồi, khi về sẽ xem." Hắn không nói nhiều, hiển nhiên là phải dành thời gian để cho Tiểu Bạch trầm trồ tán thưởng biểu hiện của mình.

Trên thực tế Tiểu Bạch theo như lời dặn dò của Cao Cần, thành thành thật thật mà ngồi trước ti vi tự xem chính mình.

Cao Cần nói, chỉ có không ngừng học hỏi mới có thể không ngừng tiến bộ. Chỉ có không ngừng tiến bộ mới có thể không ngừng phát triển. Mà chỉ khi không ngừng phát triển mới có thể không bị đào thải.

Cậu đem những lời này ghi tạc trong tâm trí, bởi vì Cao Cần sau cùng còn thêm vào một câu, chỉ khi không bị đào thải, mới có thể kiếm được nhiều tiền.

Chính vì thế mà cậu cần phải nỗ lực hơn nữa, không thể nào ngã xuống khi chưa mua lại tiệm thịt heo được.

Ngồi ở sô pha bên cạnh chính là Giả Chí Thanh, hắn xem cũng thấy khá là thích thú.

Lý do của hắn lại càng đơn giản hơn: "Có thể thấy được cảnh Liên Giác Tu thua cuộc thật là một chuyện sảng khoái mà." Tuy rằng Tiểu Bạch đã kể lại toàn bộ hành vi của Liên Giác Tu, hắn cũng đã được Cao Cần xác thực lại, thế nhưng nụ hôn đó với Liên Giác Tu vẫn khiến cho hắn canh cánh bên lòng.

"Mỗi người trong đời chỉ có duy nhất một nụ hôn đầu, vậy mà mình lại đi tặng cho một con heo!"

Ngay lúc hắn đang than thân trách phận như thế, Tiểu Bạch bèn tò mò hỏi: "Vì sao lại là heo?"

Câu trả lời của hắn là: "Bởi vì chúng ta sau này sẽ mở tiệm thịt heo."

Tiểu Bạch ngờ nghệch hỏi: "Bởi vậy cho nên chúng ta mới phải nhắm tới Liên đạo diễn làm nhà cung ứng phải không?"

"..."