Liên Giác Tu: "Đen", chỉ có một chữ đen!
~.~
Mức xà càng được nâng lên cao, người bị loại nốc ao càng lúc càng nhiều, cuối cùng chỉ còn lại ba người, Nhan Túc Ngang, Tiểu Thiên và Liên Giác Tu cùng tranh tài ở độ cao một mét sáu mươi ba.
Liên Giác Tu ra vẻ thấy khó không sờn nói với Tiểu Bạch: "Không thể tin được tôi lại vượt quá mong đợi của cậu như thế."
Tiểu Bạch gật gật đầu thừa nhận sai lầm nói: "Tôi cũng không thể tin được chân anh chỉ ngắn hơn chân của Nhan Túc Ngang có vài mi li mét."
...
Cái gì mà chỉ ngắn hơn chân của Nhan Túc Ngang có vài mi li mét? Chân của hắn cũng rất dài chứ bộ? Hồi trước còn có người mang theo vàng bạc sính lễ đến năn nỉ hắn đóng vai ông chú chân dài đó. Nếu không phải vì hắn chuyên tâm muốn làm đạo diễn, biết đâu bây giờ đã có vị trí ngang hàng với Nhan Túc Ngang không biết chừng.
Liên Giác Tu tức tối khóe miệng cứ giật giật không ngừng.
Trần Đức Chương nhân cơ hội chạy tới châm thêm dầu vào lửa: "Liên đạo, miệng lưỡi của anh công lực cũng không phải tầm thường, sao cứ để mặc cho cậu ta chà đạp anh như thế?"
Liên Giác Tu giận dữ nói: "Tôi để mặc cho cậu ta chà đạp sao? Chỉ là tôi không thèm chấp nhặt cậu ta thôi."
Bọn họ trong lúc nói chuyện, Nhan Túc Ngang đã dùng tư thế lưng qua xà dễ dàng vượt qua được mức xà.
Tiểu Bạch vỗ tay hết sức hào hứng.
Liên Giác Tu lại nổi giận đùng đùng chạy tới so bì với Tiểu Bạch: "Lúc nãy tôi nhảy sao cậu không vỗ tay?"
Tiểu Bạch thành thật đáp: "Bởi vì tư thế của anh rất khó coi."
"Tư thế của tôi khó coi?" Liên Giác Tu buồn bực nói: "Bộ trò chơi này cuối cùng định tuyển chọn người đẹp chứ không phải người nhảy cao hả? Tư thế của tôi khó coi hay dễ coi có liên quan gì chứ?"
"Không có tuyển người đẹp."
"Vậy sao cậu còn quan tâm chuyện tôi nhảy đẹp hay không đẹp?"
Tiểu Bạch nháy nháy mắt nói: "Tôi đâu có quan tâm tới anh."
"..."
Tiểu Bạch lại buồn bực nói tiếp: "Nhưng mà vì sao anh lại quan tâm chuyện tôi có vỗ tay hay không?"
Liên Giác Tu cuối cùng cũng bi thương mà phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu: "Thì ra là cậu không quan tâm tới tôi." Còn chuyện gì tổn thương hơn thế. Cậu ta không thèm nhìn luôn đó!
Bởi vì mang theo tâm tình đau thương đến tột cùng như vậy, Liên Giác Tu khi đến lượt nhảy cao, đã làm một cú chổng vó hoành tráng, tông ngã cây cột chống, một lần nữa chứng minh một cách hùng hồn lời nhận xét "tư thế rất khó coi" của Tiểu Bạch.
Bất quá Tiểu Bạch lần này lại nể mặt vỗ tay hoan hô.
Cho nên, Liên Giác Tu lại càng cảm thấy thương tâm hơn nữa.
Bởi vì toàn quân của Nga Mi đã bị tiêu diệt, Bồng Lai vẫn còn nguyên vẹn hai đại tướng, vậy nên cuộc chiến lần này Bồng Lai toàn thắng.
Hạng mục thi đấu tiếp theo chính là đấu vật.
Phái Nga Mi cử ra Trần Đức Chương, Đông Hoan, Tiểu Chu nhóm "Tứ quý thiếu niên".
Bồng Lai ban đầu định để cho người đẹp Đàm Phi xuất trận, nhưng lại lo lắng cô là phái yếu, cho nên để Nhan Túc Ngang làm đại tướng, cùng với Tiểu Thiên và Tiểu Định nhóm "Hula Hoop".
Tiểu Bạch giải thích quy tắc trò chơi: "Trò chơi này áp dụng quy tắc ba trận nếu thắng hai là thắng. Ngoài ra còn có cờ trắng..." Nói đến đây, cậu nhìn quanh bốn phía một lượt, sau đó vẻ mặt mờ mịt nhìn tới biên đạo, mấp máy miệng hỏi: "Cờ trắng đâu?"
Biên đạo sử dụng tấm bảng to viết mấy chữ: tự nghĩ cách đi.
Cho nên Tiểu Bạch máy móc chiếu theo lời dặn dò: "Bởi vì kinh phí thực hiện chương trình bị thắt chặt, cho nên cờ trắng mời quý vị tự nghĩ cách đi."
Biên đạo nước mắt chứa chan dùng tấm bảng mà giảng bài: việc xấu trong nhà không thể khoe với người ngoài.
Vì vậy Tiểu Bạch cấp tốc sửa chữa nói: "Lời vừa rồi xin quý vị giữ kín đừng nói với ai, bởi vì biên đạo nói việc xấu trong nhà không thể khoe với người ngoài."
...
Biên đạo gạt nước mắt nghĩ thầm: được rồi. Coi như cậu ta đang chọc cười đi. Đằng nào thì toàn bộ sự nghiệp nghệ thuật cả đời của hắn cũng chỉ với mục đích chọc cười.
Tranh thủ lúc nghỉ ngơi chỉnh sửa lại trang phục, Trần Đức Chương cười tủm tỉm đi tới bên cạnh Tiểu Bạch: "Cậu đắc tội với Liên đạo diễn như vậy không tốt lắm đâu."
Tiểu Bạch mờ mịt: "Tôi đắc tội với anh ấy sao?"
Trần Đức Chương hoàn toàn khẳng định quả quyết gật đầu.
"Vậy sao." Tiểu Bạch vẫn còn mờ mịt như cũ.
"Cậu trong phim "Nam Nhân Lệ" vẫn còn một cảnh quay nữa đó."
"Phải."
Trần Đức Chương nói: "Cậu đối xử với anh ta như thế, anh ta rất có khả năng lần tới sẽ lợi dụng hành hạ cậu thê thảm cho coi."
Tiểu Bạch nói: "Hành hạ thế nào?"
"Như là cho cậu mặt mũi bầm dập, thương tích đầy mình."
"Nhưng mà lần trước tôi cũng đã bị thương tích đầy mình rồi."
...
Ánh mắt nghiêm khắc lạnh lẽo của Nhan Túc Ngang ngay lập tức quét qua.
Trần Đức Chương xấu hổ cười cười lấp liếm: "Đó là yêu cầu của kịch bản, là yêu cầu của kịch bản mà. Tôi bây giờ ngẫm lại cảm thấy, hành động vừa rồi của cậu quả thật rất đúng đắn. Liên đạo khi quay phim ăn hiếp cậu, cậu ở chương trình giải trí ăn hiếp lại, đó là điều nên làm nên làm." Hắn cấp tốc đem thương tích đầy mình vứt ra xa không liên quan tới mình.
Nhưng Tiểu Bạch lại không phải một tên bịp bợm có tầm cỡ: "Tôi rõ ràng nhớ là, thương tích đầy mình là do anh..."
"Hả?" Trần Đức Chương đưa tay kéo Tiểu Thiên đứng bên cạnh qua: "Cậu vừa nói cái gì?"
"???" Tiểu Thiên ngơ ngác nhìn hắn.
Trần Đức Chương tiếp tục tự biên tự diễn: "Cậu nếu cảm thấy nói ở đây không tiện, thì chúng ta qua bên kia nói."
Tiểu Thiên dấu chấm hỏi đầy đầu bị hắn càng kéo càng ra xa. Lòng hắn lúc này chỉ có một suy nghĩ: thì ra diễn viên lâu lâu cũng thích phát huy tài nghệ trong cuộc sống thường ngày nha.
Nhan Túc Ngang đi tới bên cạnh Tiểu Bạch: "Thương tích của cậu thế nào rồi?"
Tiểu Bạch vén tay áo lên. Phần lớn các vết tím bầm đã biến mất, chỉ còn lại một vài vết tích rất nhạt màu.
Nhan Túc Ngang đưa tay chạm vào, trong lòng đau đớn vuốt ve: "Khi đó nếu như tôi có mặt thì tốt rồi."
Tiểu Bạch hoàn toàn không chú ý nói: "Chuyện này rất bình thường mà."
Nhan Túc Ngang hỏi: "Sao thế?"
"Anh lần trước không phải cũng bị gẫy chân khi đóng phim sao?"
"... Nhưng không giống với chuyện này."
"Anh lần trước còn kể rằng từng bị thương ở đầu nữa."
"À." Nhan Túc Ngang không ngờ rằng lời hắn nói ra cậu ấy cư nhiên ghi nhớ từng câu từng chữ như vậy: "Cũng không giống với chuyện này."
Tiểu Bạch vui vẻ vỗ vỗ vai hắn nói: "Không sao đâu. Đối với nghệ sĩ thì đây là chuyện rất bình thường, anh không cần phải sợ hãi lo lắng."
...
Chẳng lẽ, Tiểu Bạch bây giờ đang chỉ dạy hắn làm sao để thích nghi với giới giải trí sao?
Nhan Túc Ngang câm nín quay trở về đội ngũ.
Liên Giác Tu đột nhiên chạy tới, ghé sát bên tai hắn, hạ giọng thấp nhất có thể léo nhéo thì thầm: "Không sao đâu... Đối với nghệ sĩ thì đây là chuyện rất bình thường... anh không cần phải sợ hãi lo lắng..."
Nhan Túc Ngang trợn trắng liếc hắn: "Anh có thôi cái trò trẻ con này không?"
Liên Giác Tu lạnh lùng hừ một tiếng: "Chân thành cảm tạ anh đã cho tôi cơ hội."
Phần thi đấu vật bắt đầu.
Cả ba lượt thi đấu đều là trận derby. (~ derby: hai đối thủ đều là thành viên của cùng một đội nhóm)
Trận đấu thứ nhất chính là "Hula Hoop" Đông Hoan vs A Định.
Đông Hoan cơ bắp lực lưỡng, gần như là vừa bắt đầu thượng đài đã bức A Định đến không có chỗ lui.
Trong tiếng cười ầm ĩ của tất cả mọi người, A Định khốn khổ nhảy xuống đài bỏ trốn.
Hiệp thứ nhất Nga Mi thắng!
Trận thứ hai là "Tứ quý thiếu niên" Tiểu Thiên PK Tiểu Chu.
Tầm vóc của Tiểu Thiên và Tiểu Chu cũng tương tự nhau.
Hai người vờn qua vờn lại ôm chặt người kia, nhất thời không ai nhường ai, dường như chẳng ai có thể tranh được hơn thua dù chỉ một ly một tấc.
Biên đạo trên mặt hiện ra vẻ sốt ruột.
Nếu không phải bốn phía có người hoan hô cổ vũ, hình ảnh này gần như là tranh tĩnh vật, hai người như thể đang bị dính chặt vào nhau, một chút nhúc nhích cũng không có.
Tựa hồ như nín thở đã lâu lắm, Tiểu Chu hơi hơi thả lỏng một chút, Tiểu Thiên liền thừa cơ lập tức lao tới, quật mạnh một cú quăng hắn ta xuống đài.
Hiệp thứ hai Bồng Lai thắng!
Vì thế kết quả thắng bại chung cuộc phụ thuộc vào trận thứ ba.
Liên Giác Tu chạy tới phỏng vấn Tiểu Bạch: "Với tư cách là người dẫn chương trình trung lập, cậu nghĩ ai có cơ hội giành chiến thắng cao hơn?"
"Nhan Túc Ngang."
Vậy mà còn dám nói mình không thiên vị nữa? Liên Giác Tu mắt trợn to như cái chén bày tỏ sự kháng nghị cùng bất mãn.
Tiểu Bạch nói: "Bởi vì tà không thể thắng chính được."
Trần Đức Chương bước chân lên đài nhất thời lảo đảo.
Liên Giác Tu hiếu kỳ hỏi: "Lần trước cậu nói tôi chân ngắn hơn vài mi li mét cũng không tính đi, lần này vì sao Trần Đức Chương lại bị xếp loại tà đạo vậy? Nga Mi của chúng tôi tốt xấu gì cũng là danh môn chính phái, đứng đầu Thục Sơn, cậu sao lại so sánh chúng tôi với bọn tà ma ngoại đạo chứ?"
( ~ Dãy núi Thục Sơn vùng Tứ Xuyên trùng điệp hùng vĩ, trong đó cao nhất đẹp nhất là ngọn núi Nga Mi)
Lúc này đây hắn chẳng còn kiêng kỵ cái danh hiệu "Nga Mi lão tổ" này nữa.
Tiểu Bạch trả lời rành mạch đâu vào đấy: "Bởi vì Thang Long là người xấu mà." Nội dung chi tiết của "Nam Nhân Lệ" tuy không được công khai, thế nhưng diễn viên và vai diễn đã sớm được công bố rành rành trên poster tuyên truyền tại buổi họp báo ra mắt phim rồi.
...
Làm tốt lắm!
Liên Giác Tu lập tức nắm lấy cơ hội, đem bộ phim ra quảng cáo: "Đại diện của chính nghĩa Thiệu Chấn Kỳ và đại diện của tội ác Thang Long cuối cùng ai sẽ giành phần thắng? Phần đặc sắc nhất tất cả sẽ được giải đáp trong "Nam Nhân Lệ"."
...
Tiểu Bạch nói: "Liên đạo, đây là trường quay của "Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn" mà."
Cần gì phải nói nữa. Tôi đương nhiên biết chỗ này là trường quay của "Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn" rồi, cho nên mới phải chạy tới đây để tuyên truyền chứ bộ.
Tiểu Bạch lên án nói: "Anh vừa mới spam quảng cáo."
Liên Giác Tu bày ra bộ dạng ta thích thì ta spam, cậu làm gì được chứ.
Tiểu Bạch nói: "Sẽ bị cắt duyệt đó."
Liên Giác Tu bỗng nhiên nhớ tới hiện tại không phải truyền hình trực tiếp, hơn nữa hắn cũng không phải là đạo diễn chương trình. Cho nên hắn ngay lập tức quay đầu sang hướng của biên đạo nhìn một cái.
Biên đạo vốn có chút mệt mỏi lờ đờ lập tức cảm giác toàn thân lạnh toát, đôi mắt mông lung mơ màng buồn ngủ đột nhiên bị ánh mắt cảnh cáo của Liên Giác Tu quét sạch không còn một mảnh.
"Hula Hoop" cùng với "Tứ quý thiếu niên" vừa mới nghĩ rằng đã mất cơ hội, đã lập tức hiểu được họ vẫn còn thời gian.
Tiểu Bạch thở dài: "Thực ra spam là cả một nghệ thuật."
Tất cả mọi người đều dán mắt tập trung vào cậu.
Tiểu Bạch đi tới đứng giữa Nhan Túc Ngang và Trần Đức Chương, chậm rãi mở miệng nói: "Trận quyết đấu trong "Nam Nhân Lệ" sẽ được công chiếu sớm ở "Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn"! Đến cuối cùng phải chăng tà không thể thắng chính? Hay đạo cao một thước ma cao một trượng? Tất cả đáp án sẽ được công bố ngay bây giờ..."
...
Nhan Túc Ngang cò mồi vỗ tay đầu tiên.
Liên Giác Tu đột nhiên nói: "Có khi nào khán giả tưởng cái này là kết cục của "Nam Nhân Lệ", xem hai người bọn họ đấu xong, rồi chẳng thèm coi "Nam Nhân Lệ" nữa?" Đằng nào thì cũng đã biết trước kết cục rồi.
Tiểu Bạch nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy nên anh phải nghĩ cách đi."
...
Liên Giác Tu lau mồ hôi đứng qua một bên nhắm mắt suy nghĩ.
Cuộc thi đấu chính thức bắt đầu.
Về trận thi đấu này, cảm nhận của hai đối thủ hoàn toàn khác hẳn nhau.
Trần Đức Chương sau đó phát biểu cảm tưởng như sau: "Lúc đó tôi cảm thấy một bên vai bị chế ngự, lại cảm giác được một luồng sát khí ngất trời cuồn cuộn ào tới. Tôi tức khắc liền cảm thấy trên người trên tay trên chân trên đùi, tóm lại là ngoại trừ cái cổ ra tất cả những chỗ khác đều bị tấn công ồ ạt điên cuồng với tốc độ gió bão cấp mười hai! Lúc tôi sắp ngã, Đại Thần còn tặng thêm vài cước vào thắt lưng, làm cho tôi ngã sấp mặt xuống."
Còn Nhan Túc Ngang thì nói thế này: "Tôi lần đầu tiên chơi đấu vật, cảm thấy rất thú vị. Phần lớn thời gian, tôi đều ra đòn một cách vô ý thức, cho nên trong suốt thời gian thi đấu, tôi cũng không nhớ rõ ràng lắm."
Đằng nào thì, sự tình cũng diễn ra đúng như vậy.
Trần Đức Chương té bò lê bò càng trên sàn oán hận nói: "Cái này đâu phải quy tắc đấu vật, mà phải là quy tắc chọi trâu mới đúng?" Quyền cước đấm đá toàn bộ đều dùng tới, không phải là đánh lộn chứ là gì?
Tiểu Bạch đồng ý nói: "Nhan Túc Ngang đúng là đã phạm quy rồi."
Nhan Túc Ngang vô cùng oan ức nhìn cậu. Hắn làm như vậy là bởi vì ai chứ?
"Cho nên," Tiểu Bạch giơ thẳng tay lên: "Chúng ta tiến hành thi đấu lại một lần nữa."
Trần Đức Chương bởi vì nghểnh cổ lên chờ đợi phán quyết lâu quá, đầu rơi xuống đập mạnh cái rầm xuống sàn.
Liên Giác Tu rất đồng cảm chạy tới đưa cho miếng giấy ăn: "Nè, cờ trắng đầu hàng nè."
Trần Đức Chương đau khổ nói: "Vậy thì quá mất mặt."
Liên Giác Tu thở dài nói: "Vận động viên mà gặp phải còi đen, cũng giống như đi biển mà gặp sóng thần..." Hắn âm thầm vỗ vỗ vai Trần Đức Chương.
Trần Đức Chương cánh tay run run, bi tráng giơ cờ trắng lên đầu hàng.
Bên kia, Tiểu Bạch nhón chân nâng tay của Nhan Túc Ngang lên cao!
Hạng mục đấu vật – Bồng Lai thắng 2-1!
(còi đen ~ trọng tài nhận hối lộ, chơi ăn gian)