Tông Môn Đại Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70

Chương 9: Chương 9





Trần Thu Hồng thấy cháu trai nhà mình dũng cảm như thế, đứng ở phía sau mặt mũi tràn đầy vui mừng mà cười.Tô Nguyệt Hòa lễ phép gật gật đầu, đồng thời đưa tay nhẹ nhàng che khuất mũi, khứu giác của cô nhạy bén, miệng tên La Lục Tường này rất thúi, hơn nữa sắc mặt xanh xám như gan heo, hẳn là sức khỏe có vấn đề."Đồng chí La, chào anh, anh có muốn đi bệnh viện huyện kiểm tra một chút, nhìn xem phổi và dạ dày có vấn đề gì hay không?"La Lục Tường nghe xong, ngây ngẩn cả người, có ý gì? Cô nói anh ta có bệnh?Tô Nguyệt Hòa thấy La Lục Tường sửng sốt không nói lời nào, lách mình bước nhanh đi.Về đến nhà, Trang Thuận Lan đang ở trong phòng bếp rửa chén, em ba đồng thời trở về, một năm một mười kể lại chuyện đã xảy ra cho mẹ mình nghe.Nói còn chưa dứt lời, Trần Thu Hồng đi theo vào, chị ta trả đũa trước: "Tô Hòa, cô bị sao vậy hả? Gặp một lần thì có làm sao? Con mắt mọc lên tận não rồi hả?"Trang Thuận Lan chà xát nắm tay, cũng không yếu thế: "Trần Thu Hồng, chúng ta không phải đã nói, trước tiên không gặp mặt, lần này Tô Hòa đi qua chính là nhìn qua cửa sổ thôi có đúng hay không? Tự cô nói chuyện không giữ lời, còn trả đũa, há miệng liền cắn người! Đến tột cùng là ai con mắt mọc lên tận não?"Trần Thu Hồng: "Thím Lan, thím có biết Tô Hòa nói cái gì hay không? Nó mắng Lục Oa có bệnh!"Tô Nguyệt Hòa giải thích: "Tôi không có xem thường ai, tôi cũng không có mắng anh ta, tôi chỉ là nhìn thấy anh ta có đờm, phổi có khả năng bị viêm, nói chuyện miệng thối, dạ dày hẳn là cũng xuất hiện vấn đề."Em ba ở một bên nhỏ giọng lầm bầm: "Hắn còn khạc đờm lung tung nữa."Trần Thu Hồng thiếu chút nhảy dựng lên: "Các người nói gì vậy.


A, các người có tri thức có văn hóa các người không khạc đờm? Nông dân ai không khạc đờm? Chướng mắt thì cứ nói thẳng, nào có kiểu nguyền rủa người khác mắc bệnh như vậy? Thật không ra gì."Tô Nguyệt Hòa múc nước từ trong chum nước ra rửa tay: "Tôi đề nghị anh ta đi bệnh viện huyện khám thử, có nghe hay không thì tùy mấy người."Trang Thuận Lan không biết Tô Nguyệt Hòa hiện tại khứu giác nhạy bén, nhất thời không hiểu được ý tứ trong lời nói của con gái là gì.Mấy người hàng xóm đều đến xem náo nhiệt, chị dâu Mai khuyên giải: "Thật sao, Tô Hòa tính nết tốt, không có khả năng nguyền rủa được.

Ông cụ Tô là lão bác sĩ có kinh nghiệ, Tô Hòa ít nhiều cũng hiểu một chút, nếu không, để cháu trai cô cho ông cụ Tô nhìn xem."Người bên ngoài cũng khuyên: "Để ông cụ Tô xem cho cậu ta cũng được."Trần Thu Hồng căn bản không tin cái này, dưới cái nhìn của chị ta, chính là hai mẹ con Trang Thuận Lan, Tô Nguyệt Hòa mắt chó coi thường người khác, chị ta kiên trì: "Lục Oa không có bệnh.

.


."Chị dâu Mai nói chuyện cũng thẳng thắng: "Cô để ông cụ Tô nhìn xem thử đi, tôi nhìn thấy cậu cháu trai này của cô sắc mặt đúng là không tốt lắm."Trần Thu Hồng: "Ai, chị dâu Mai, Tô Nguyệt Hòa chướng mắt cháu trai tôi thì có thể coi trọng cháu trai chị ấy nhỉ? Đừng đến lúc đó lại bịa ra cho cháu trai chị một đống bệnh ha."Chị dâu Mai tức giận, không muốn quan tâm: "Không biết lòng người tốt."Hách Ái Đệ ở một bên băm đồ ăn cho heo, khuyên Trần Thu Hồng: "Tôi nói này Thu Hồng, cô cũng rảnh dữ ha, ngay cả thanh niên trí thức tốt như Bạch Kiến Quốc mà nhà nó còn chướng mắt, bọn họ còn có thể để mắt đến ai?"Trần Thu Hồng vỗ vỗ đùi: "Còn không phải sao? Tôi đúng là bị ấm đầu, trước đó nên nghe lời thím khuyên, bớt lo chuyện người khác.


Tô Hòa cô đúng là dáng dấp xinh đẹp, nhưng con mắt cũng không thể mọc ở trên đỉnh đầu được, như vậy mãi, tôi e rằng cô sẽ thành bà cô già cả đời mất thôi."Hách Ái Đệ châm chọc cười nói: "Không làm bà cô già được đâu, nhà nó không có con trai nên chỉ có thể làm bà dì già thôi."Trang Thuận Lan hận nhất người khác nói bà ấy không có con trai, đá một cái lật ngửa cái ki hốt rác mà Hách Ái Đệ đựng đồ ăn cho heo, "Hách Ái Đệ, cô nói tiếng người đó hả? ! Cô lợi hại, cô có con trai, cô nằm ở khe cửa muốn cho con của cô thay thế công việc của Tô Vận Xương nhà chúng tôi, với cái đức hạnh ăn cây táo rào cây sung này của cô thì cô cứ nằm mơ đi!"Hách Ái Đệ mồm mép lợi hại, ai nấy đều sợ, nhưng lúc này trên tay bà ta đang cầm dao phay băm cỏ heo, bà ta liền muốn hù dọa Trang Thuận Lan, bà ta đứng lên: "Chị gom chỗ thức ăn cho heo này lại cho tôi!"Trang Thuận Lan so với Hách Ái Đệ còn cao hơn, to hơn, người vây xem cũng nhiều, bà cũng không sợ, lại một cước, đá thức ăn cho heo văng tứ tung..