Tằng Khải ngồi trên một cái bồ đoàn, linh khí từ thân thể của hắn bắt đầu phun trào khắp thân, bên ngoài lại thêm linh khí từ trận pháp hỗ trợ tạo điều kiện tốt nhất cho hắn về mặt linh khí.
Nhưng tình hình bây giờ rất không ổn...
Thân thể của hắn xuất hiện đầy những vết rạn nứt dữ tợn, mà máu đỏ tươi theo đó không ngừng ứa ra, cơn đau mỗi khi linh khí phá hủy thân thể lại càng kinh khủng hơn.
Chỉ là hắn vẫn kiên trì Trúc Cơ, ánh mắt thủy chung nhìn cánh cửa gỗ trước mặt, nơi Lưu Ly cũng như hắn đang đột phá cảnh giới Trúc Cơ này.
Thời gian bắt đầu trôi đi dần.
Những vết rạn nứt đã không còn giới hạn tại thân thể mà lan tràn ra cả người hắn, đến cả khuôn mặt cũng đã có máu tươi theo những vết thương mà ứa ra.
Máu đen!
Một tín hiệu tốt đã có, lớp máu đỏ tươi bao quanh khắp người Tằng Khải bắt đầu chuyển sang màu đen...nó báo hiệu cho thời khắc linh lực đã bắt đầu cải tạo thân thể của hắn.
Nhưng đây cũng là thời khắc nguy hiểm nhất, vì như Vạn Lăng đã nói, thành tiên vẫn là thành bụi mấu chốt ở giai đoạn mà linh lực bắt đầu xây dựng lại thân thể.
Tằng Khải không có Trúc Cơ Đan, vậy nên hắn cũng không có nhiều thời gian để thân thể của hắn từ từ Trúc Cơ, vì vậy hắn phải liều mạng, và đặt cược vào khả năng khôi phục cùng tiềm lực vô hạn của nhân loại khi bồi hồi tại ranh giới của cái chết.
Thống khổ! rất thống khổ!
Hắn không tài nào tả nổi được cảm giác thống khổ bây giờ, linh lực cuồng bạo đã bắt đầu tẩy gân tủy, lọc sạch máu, rồi hướng đến những nơi nguy hiểm hơn như trái tim, đại não...
Một cơn đau đầu điếng người xuất hiện...
Cánh tay của Tằng Khải phồng lên như bong bóng và nổ cái bùm, máu thịt be bét. Lại thêm máu đen cứ như không cần tiền theo vết thương đó bắt đầu đổ xuống nền đất khiến hắn bắt đầu cảm thấy suy yếu.
Nếu có Trúc Cơ Đan thì có lẽ dược lực của nó sẽ nhanh chóng khôi phục lấy vết thương này, nhưng Tằng Khải hiển nhiên sau khi linh lực xông vào đại não, rồi hắn mất khống chế tạo nên một tình huống cực kỳ tồi tệ.
Linh lực mất khống chế một lần tạo nên càng nhiều lần mất khống chế hơn nữa...những bọng máu bắt đầu phồng lên và nổ khắp thân thể của Tằng Khải.
Bất quá hắn vẫn gắt gao đưa linh lực tẩy rửa trái tim và đại não, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cửa kế bên, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất là Trúc Cơ.
Không lùi bước! Không được phép lùi bước!
Linh lực điên cuồng bạo tẩu khắp người Tằng Khải.
Hắn dáng vẻ bây giờ trông rất kinh khủng, toàn thân nhiễm lên một tầng máu đen kịt, mơ hồ có thể thấy ở vài nơi là bạch cốt âm u.
Hắn sắp thất bại...
Không! Cơ hội vẫn còn!
Lúc này, có một đạo tạo hóa lực lượng đến từ tất cả tích súc nửa năm của Trần Thiên từ hư không lao đến kịp thời cứu Tằng Khải khỏi số mệnh thành bụi của hắn.
Đại não, trái tim, gân cốt, máu thịt của hắn cứ như cuồng hoan lên khi hấp thụ đạo lực lượng tạo hóa này. Mà gân cốt màu bạc của hắn bây giờ cũng lóe lên một màu hoàng kim.
Kim Cốt!
Tằng Khải nếu bình thường đã vào Kim cốt hiển nhiên đã giúp được gì cho tình huống bây giờ, nhưng hắn đột phá ngay khi Trúc Cơ lại là một điều khác.
Thân thể của hắn vốn nên chết lặng trước linh lực cuồng bạo giờ đây theo lực lượng tạo hóa mà bừng bừng sinh cơ, nó khiến cho những vết rạn cùng vô số vết thương lớn nhỏ bắt đầu khép lại tranh thủ cho hắn nhiều thời gian hơn để dùng linh lực tẩy rửa trái tim và đại não.
Cuối cùng, nương theo sợi linh lực "thuế biến" đầu tiên ra đời từ trái tim đã được linh lực tẩy hoàn toàn chảy theo dòng máu ấm nóng qua đại não và chạy một vòng khắp thân thể thì thời khắc nguy hiểm nhất đã qua...
Nó cũng tuyên bố rằng Tằng Khải giờ đây đã là Tu sĩ Trúc Cơ kỳ!.
"Lưu Ly!."
Nhưng chưa kịp cười hân hoan thì Tằng Khải ruột gan lại như thắt một cái.
Hắn nghe thấy một tiếng ho nhẹ vang lên ở căn phòng kế bên...
...+...
Trần Thiên thở ra một hơi dài, cảm giác khi trút hết toàn bộ tạo hóa chi lực không nói tiếc thế nào, nhưng hắn thân thể đã quen lực lượng tạo hóa ngày đêm luyện thể cũng không phải là dễ chịu.
Bất quá, hắn cảm thấy bản thân lúc này mới chân chính là làm hết sức, cũng không có cô phụ ân tình của Đại sư tỷ và Nhị sư huynh nửa năm nay. Mặc dù chính hắn vẫn luôn cho là bản thân đứng theo góc độ lợi ích mà đánh cược toàn bộ lực lượng tạo hóa có trong cơ thể.
Thế là hắn thở ra một hơi, một hơi này tiêu tán hết phiên muộn trong người của Trần Thiên,
Vút!
Rồi hắn lại bất chợt cầm gậy lên đâm vào mặt của Vạn Lăng một cái.
Hiển nhiên cho dù hắn đánh bất ngờ thì Tứ sư huynh vẫn có thể nhẹ nhàng né tránh, miệng còn ung dung trêu tức.
"Tiểu sư đệ, nếu như ngươi không nhặt kiếm lên mà nhào vào ta rồi dùng quyền cước có khi hữu ích hơn đấy."
Cứ thế, hai bóng người trong đêm trăng lại bắt đầu một hồi chiến đấu, tất nhiên là một người bị đánh còn một người đánh...
Đêm...vẫn còn dài.
...#...
Tác: tác giả muốn dùng cả hai góc độ nên mạch truyện bị cắt nhiều, đơn giản là vì main chính vẫn chưa trưởng thành mà tông môn đúng là khốn khó...nên những nhân vật phụ được chú trọng, mà chủ yếu là hy sinh. Mong chư vị đọc giả hiểu cho.