[Tống Mạn] Thiên Thần Gãy Cánh

Chương 22: Cậu bé tóc đỏ




Tình hình là Daisy đang rất rối não. Mấy anh em nhà Asahina đã dọn về nhà của cô bé, nhưng mọi người lại đang rất phân vân trong việc sắp xếp phòng

Sau một hồi bàn bạc lắng nghe cả bọn đưa ra ý kiến, Daisy là chủ nhà nên tổng kết lại cuối cùng

"Vậy thì anh Tsubaki và anh Azusa là sinh đôi nên sẽ ở chung phòng một tầng hai. Bé Subaru và bé Iori ở phòng bên cạnh hai người họ. Yusuke và Fuuto cũng chung phòng. Còn hai anh lớn Louis và Natsume ngủ riêng nhé"

"Phòng của Daisy ở lầu ba, mọi người có việc gì thì cứ gọi người giúp việc. Xin hãy tự nhiên như ở nhà, đừng bận tâm tới em, vì hầu hết thời gian đều ở bên ngoài"

Daisy gấp sơ đồ trong nhà lại, nâng tách trà lên uống để giải khát vì một hơi dài vừa nói ban nãy

Yusuke bĩu môi như muốn thể hiện mình không thích cách chia phòng này, cậu nói

"Xì, Wataru thích thật, được ở cùng mẹ. Chẳng bù cho chúng ta phải đi ở nhờ như thế này"

"Yusuke, không được vô lễ với người khác"

Azusa nhíu mày khiển trách. Anh lại nhìn về phía Daisy, cô bé đang yên lặng quan sát Yusuke. Daisy mặc cái váy hoa màu be trắng ngồi trên ghế sofa được bọc bằng da, tướng ngồi rất tao nhã nhưng lại mang đến một cảm giác rất kiêu ngạo, khiến người khác không nhịn được nhíu mày, cảm thấy cô đang khinh thường họ

"Em không thích nơi này thì có thể chuyển đi, chị cũng không muốn giữ em lại lắm đâu, em trai nhỏ. Nếu không phải anh Masaomi nhờ vả, chị cũng không định chứa chấp kẻ khác trong nhà mình"

Daisy đặt tách trà trở lại trên khay, khẽ cong môi cười. Lời nói phát ra từ đôi môi xinh đẹp kia tưởng chừng ngọt ngào nhưng lại đầy tính khiêu khích cùng châm chọc

"Không ai dạy cho em cách nói chuyện sao, Yusuke-kun. Nhìn cách em nói cũng đủ hiểu em là một con người bốc đồng và xấc láo như thế nào rồi. Chẳng lẽ không ai dạy em cách ăn nói với người lớn tuổi hơn hay sao?"

" Chị?" Yusuke từ trên ghế đứng lên thét lớn tức giận. Cậu lớn bằng này rồi, chưa có ai dám sỉ nhục cậu như người này đâu.

Azusa nghiêm mặt trừng một cái mới có thể khiến thằng nhóc Yusuke bình tĩnh lại đôi chút, nhưng thái độ cậu ta vẫn hậm hực không nhận sai

"Vậy nhé, mọi người cứ sắp xếp đi. Daisy có việc nên phải đi trước đây, tạm biệt"

Daisy đứng lên, khẽ chỉnh lại mép áo, cười nhẹ, xoay người tao nhã nâng váy rời đi

....

"Daisy, nghe bảo cậu đang học ở trường Tomoeda hả? Vì sao lại không chuyển về đây học với tớ"

Ran Mori ôm cánh tay của Daisy lắc lắc, đôi mắt đen nhánh ngập ý làm nũng. Hành động này nhất thời làm tim của Daisy mềm nhũn một trận không thôi. Tức giận trong lòng do Yusuke gây ra cũng bốc hơi mất

"Xin lỗi nhé Ran, tớ có lí do riêng của bản thân"

Tớ học ở đây chủ yếu để theo đuổi người thương mà

Nhưng mà lời này cô sẽ không nói cho người khác biết đâu

"Ơ mà Shinichi đâu? Dạo này không thấy cậu ấy đâu cả"

Daisy đưa cái đầu nhỏ nhìn xung quanh. Nhưng cho dù có tìm kĩ đến đâu cũng không thể phát hiện được bóng hình bé xíu xinh xinh của cậu bạn trúc mã. Cô lại nhớ đến ngày xưa, bất kể mình ở đâu, phía sau đều luôn xuất hiện bóng dáng của người nọ. Chẳng biết từ bao giờ bọn họ lại trở nên thế này

"Cậu ta đến thư viện đọc tiểu thuyết của Sherlock Home rồi. Đúng là tên mọt sách! Chơi với cậu ta chẳng có gì thú vị, cậu đừng quan tâm nữa"

Ran nhẹ giọng dè bỉu cậu bạn, cũng như đang thầm nói xấu cậu ta với cô bạn nhỏ mà mình yêu mến

"Vậy sao. Ichi thích Sherlock Home thật đấy" Lúc mới gặp cậu lần đầu tiên, Shinichi cũng đang nghiêm chỉnh đọc sách trong thư phòng

"Do chú Yusaku bố cậu ta là thám tử nên sở thích cậu ta cũng giống bố ấy mà"

"Sở thích cũng di truyền sao?" Daisy kinh ngạc

Ran nhún vai, ai thèm quan tâm tên mọt sách đó chứ, quá vô vị rồi

"Daisy?"

Ai đó cất giọng gọi tên của cô bé, giọng điệu vô cùng dịu dàng, như thể đang gọi tên người yêu

Trong lòng Ran dâng lên dự cảm, gấp gáp quay đầu lại nhìn người nọ. Daisy cũng châum chạp quay đầu lại, nhìn mái tóc đỏ phất phơ trong gió của cậu ta, đôi mắt mở to kinh ngạc

"Cậu là..."