Triều đình luôn luôn có thông lệ, ví dụ như loại cấp báo tám trăm dặm này thường phải mất rất nhiều công sức để truyền đi, chỉ khi có cấp báo nơi biên ải hay nạn cường đạo hoành hành thì mới được sử dụng. Sau khi y lên ngôi thì bổ sung thêm một mục nữa, thiên tai trải dài hơn ba quận cũng được phép cấp báo.
Trong tình huống lúc bấy giờ, y không cần xem nội dung cũng đã biết bên trong viết cái gì.
Sông Ly Giang lũ quét, dòng chảy thay đổi.
Ở Hoàn Liêm Tương đã mưa như thác đổ nhiều ngày, cộng thêm mùa lũ định kỳ năm nay đến sau mùa thu, hai chuyện liên tiếp khiến hạ du không tài nào chịu nổi. Mấy năm nay lượng nước sông đổ vào biển ngày một nhiều, từ sớm đã có hiện tượng sạt lở đất. Nơi này thuộc quản lý của Vân Thị, y đã sớm cảnh báo Vân An Bình cho dân chúng canh tác dọc theo lưu vực Nguyên Bắc lùi về sau thật xa để đảm bảo bình an cho con dân, còn về phần hắn có thực hiện hay không thì y cũng không biết.
Lũ lụt xong nhất định sẽ có bệnh dịch, có tai ương, có nạn đói.
Vân Thị cai quản, kẻ làm vua cũng nhìn không tới. Y chỉ có thể để cho Vân gia làm chủ, cẩn thận dặn dò. Còn về việc làm sao để giúp dân chúng vượt qua thiên tai, cứu trợ thế nào, đành phải để Vân Thị tự mình xử lý.
Xã tắc này lớn vô cùng, sống chung dưới một khoảng trời, làm sao chỉ có thể lo cho mỗi bản thân mình? Sau thiên tai, nếu như Vân Thị cũng bất lực, tất yếu sẽ có nạn di dân đi ngược dòng đến ba quận Hoàn Liêm Tương, chưa nói bây giờ không rõ ở đó có còn đủ lương thực cung cấp cho dân đói hay không, bệnh dịch xảy ra mới là chuyện lớn, dân chúng gặp nạn di dân đến Hoàn Liêm Tương sẽ gây ra tai ương khôn lường.
Ba quận Hoàn Liêm Tương không thu hoạch được lấy một hạt thóc nào. Hạ du sông Ly Giang cũng thay đổi dòng chảy, trăm ngàn mẫu ruộng đều biến thành đại dương mênh mông.
Chịu ảnh hưởng không chỉ trong một năm này. Trong ba đến năm năm tới, làm sao để nhân giống thóc, làm sao cứu tế nạn dân, xử lý thuế ngân giảm mạnh như thế nào, ngay cả tích trữ lương thực thiếu hụt cũng là cả một vấn đề lớn.
Trong tay y dù có tiền muôn bạc vạn thì cũng không thể nào tránh khỏi âu lo trăm mối. Biện pháp xử lý thì có cả vạn cách, nhưng làm sao để có thể giảm mức tổn thất đến nhỏ nhất, làm sao để vận chuyển lương thực thật ổn thỏa, lại chẳng ai có biết phải làm thế nào.
Người người ngửa mặt trông lên chờ thiên tử thánh minh. Đầu ngón tay út nhúc nhích, chỉ cần ban ra một ý chỉ sai lệch, đồng nghĩa với việc hàng triệu dân chúng tan cửa nát nhà.
Dung Dận nhận lấy cấp báo, tâm trạng nặng trĩu, trở về ngự thư phòng lập tức hạ chỉ cho quan tham chính lựa chọn người đến giúp đỡ dân chúng vượt qua thiên tai.
Quan khâm sai đều phải là quan tham chính nhị phẩm trở lên. Người tên Lục Đức Hải kia nếu như tinh ý thì nhất định phải biết tranh thủ cơ hội này với bề trên.
Chờ đến lúc danh sách được trình lên, Dung Dận quả nhiên nhìn thấy tên của Lục Đức Hải nằm trong ba cái tên đơn độc này.
Làm quan tham chính dưới triều Lưu đồng nghĩa với việc trở thành trọng thần dự bị của triều đình. Phàm là quan tam phẩm trở lên, có tài có đức, thì đều có tư cách để tuyển chọn. Bọn họ được Hoàng thượng ban cho áo mũ, vào làm việc trong ngự thư phòng, gọi là “Điểm mực”. Những người này không có thực quyền, công việc chủ yếu là phụ tá cho đế vương, xử lý chính vụ hàng ngày, ngoài ra còn được phái ra bên ngoài xử lý một số việc lớn nhỏ. Bọn họ tiếp xúc lâu ngày dần dần thành thạo quốc sự, đợi đến khi năng lực lẫn mánh khóe đủ đầy, đi ra ngoài làm việc hai năm, đến lúc quay lại sẽ trở thành rường cột của nước nhà. Lục Đức Hải gia cảnh bần hàn, có thể lên đến chức quan tham chính nhị phẩm đã là cực hạn. Trong triều hắn không có căn cơ, đấu tranh hai ba chục năm vẫn không có cơ hội ra ngoài cũng không phải là chuyện lạ. Năng lực của người này không tệ, điểm trọng yếu là ánh mắt rất tinh tường, đáng để bồi dưỡng.
Lần này phái ra ngoài cứu trợ thiên tai, thật ra cũng không cần Lục Đức Hải phải làm gì. Thuế ruộng đất được điều động, chuyện trị nước an dân cũng còn cần phải chờ triều đình thảo luận, sau này sẽ phái các hạ thần có năng lực thật sự đến tận nơi giám sát. Hiện tại lũ lụt bùng phát, hắn chỉ cần khai thông đường đi giữa các quận, mở kho lúa địa phương giúp đỡ dân chúng ở nông thôn. Thứ Dung Dận thật sự cần chính là đôi mắt của hắn, thay y quan sát tình hình thực tế ở ven bờ sông Ly Giang. Đồng thời, y cũng muốn xem thử tính cách và phẩm giá của Lục Đức Hải.
Thánh chỉ vừa ban, đến ngày hôm sau, Lục Đức Hải lập tức tới để tạ ơn.
Hắn mặc triều phục mới toanh, tóc tai bôi dầu láng bóng, mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn. Lần này được ra ngoài làm khâm sai tựa như bệ phóng mới cho con đường làm quan, lại còn là về quê nhà của mình, có thể gọi là vinh quang trở về, phút chốc thấy vô cùng đắc ý. Hôm đó đánh bạo lên tiếng trong triều xem ra là hắn đã nắm đúng tâm tư của Hoàng thượng, hoặc ít nhất là không khiến cho Hoàng thượng thấy ác cảm. Trong lòng hắn tràn đầy vui sướng, ý chí trào dâng, vừa bước vào ngự thư phòng đã quỳ mọp xuống làm đại lễ, cao giọng thỉnh an. Lần này hắn đã mạnh dạn hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn thẳng, trông thấy Thánh thượng một thân y phục màu xanh đen, ngươi rồng mắt phượng, có khí khái của người nhà trời.
Dung Dận đang nhìn địa đồ, nghe hắn thỉnh an, lãnh đạm “ừ” một tiếng nói: “Nghe nói ngươi xuất thân từ thôn Hoàn Nam?”
Lục Đức Hải vội vàng nói phải, chỉ nghe Thánh thượng nói tiếp: “Quan giám sát ở đó hôm nay trình lên cấp báo, Hoàn Nam lũ lụt, nguy hiểm vô cùng, dân chúng gặp nạn lưu lạc khắp chốn, lương thực ở đó lại không đủ để chi dùng. Trẫm thương xót quê hương của ngươi gặp khổ nạn, đặc phái ngươi đến đó cứu trợ thiên tai, đi đường không quá vội, đừng vì quá ưu thương mà vội vã.”
Tim Lục Đức Hải bỗng đập “thình thịch”, bất thình lình mất hồn mất vía.
Hắn quên mất!
Quê hương gặp nạn, dân chúng không có cơm ăn áo mặc, hắn lại đứng trước mặt Thánh thượng tỏ ra hớn hở, không có chút nào thương xót, nào có dáng vẻ bề tôi muốn phân ưu cùng Hoàng thượng?
Còn chưa giúp đời đã nghĩ đến chuyện vinh quang hồi hương, chỉ mới được đề bạt đã vui quên lối về, ở trước mặt Thánh thượng cũng không biết kiềm chế, hắn chính là đang tự tìm đường chết! Rõ ràng đã cẩn thận nhiều năm như vậy, ngậm đắng nuốt cay mới có thể lên đến được vị trí ngày hôm nay, vậy mà chỉ mới vừa được Hoàng thượng coi trọng một chút đã khiến cho hắn đắc ý vênh váo!
Lục Đức Hải lật đật quỳ xuống, gạch sàn ngự thư phòng dát vàng sáng chói lọi như thể gương soi, phản chiếu rõ ràng một thân y phục mới tinh và mão đội đầu đồi mồi lộng lẫy của hắn, hắn bỗng chốc thấy tự ti mặc cảm, hận không thể đào một hố đất mà chui xuống. Bất chợt hắn nghe thấy giọng nói trầm trầm của Thánh thượng, bình tĩnh bàn giao các hạng mục công việc, hắn run giọng đáp ứng, mồ hôi lạnh từ từ tuôn ra.
Những gì cần nói đã nói xong, Dung Dận gập địa đồ lại, tay duỗi một cái đưa địa đồ lên trên đỉnh đầu của Lục Đức Hải, chậm rãi nói: “Còn giờ, là mật chỉ.”
Lục Đức Hải lật đật vâng dạ, dập đầu thật mạnh, trán sưng vù một cục. Chỉ nghe Thánh thượng nói: “Trẫm muốn ngươi xem xét kỹ càng, tỉ mỉ báo cáo tình hình của ba quận Hoàn Liêm Tương. Nếu thấy có kẽ hở thì cứ đến Nguyên Bắc một chuyến. Bất kể chuyện lớn nhỏ gì cũng đều phải tấu báo lại.”
Nguyên Nam Nguyên Bắc đều thuộc phạm vi trông coi của Vân Thị, hành động này của Thánh thượng có thâm ý sâu sắc. Lục Đức Hải chưa kịp suy nghĩ nhiều đã lại nghe Hoàng đế nói: “Đến đó rồi, hãy quan sát sự thay đổi dòng chảy của sông Ly Giang rồi chú thích trên địa đồ này, sau đó cầm về cho trẫm xem. Ngươi làm việc cần cù, trẫm đã sớm nghe nói. Hai quận Hoàn Liêm lẽ ra phải được xử lý từ sớm, chẳng qua trẫm không thể nào trực tiếp đến đó xem xét dân tình, cũng không thông hiểu chính vụ bằng bề tôi. Ngươi đi đi, hàng trăm hàng ngàn người già lẫn bách tính đang chết đói trên khắp mảnh đất quê hương ngươi, trẫm giao lại toàn quyền cho ngươi.”
Lục Đức Hải tâm huyết sôi trào, hai tay giơ cao khỏi đầu nhận lấy địa đồ. Bất kể là Thánh thượng đang có ý cất nhắc hắn hay là tin cậy mà giao phó trách nhiệm nặng nề cho hắn thì cũng khiến hắn kích động đến khó kiềm chế. Hắn ôm lấy địa đồ vào lòng, run giọng nói: “Thánh thượng yên tâm, thần nhất định sẽ không phụ lòng trông cậy của người!”
Dung Dận khẽ gật đầu, bình thản đáp: “Cho ngươi mượn hai thanh đao.”
Y vung tay lên, gọi vào hai ngự tiền ảnh vệ, nói với Lục Đức Hải: “Lần này ngươi đi cứu nạn thiên tai, vạn sự đều vì dân. Nếu có người dám cản đường, giết không tha.”
Lục Đức Hải chỉ cảm thấy một dòng nhiệt trào dâng trong lồng ngực, hắn vừa hưng phấn vừa cảm kích, phút chốc không nói nên lời, chỉ biết dập đầu liên tục.
Chuyến này hắn đi cứu giúp dân chúng, chủ yếu là giao thiệp với các Tri Châu, tổ chức mở kho phát lương thực, an trí cho dân chúng gặp nạn. Hắn xuất thân là con nhà nghèo, mặc dù giờ đã được đảm đương chức khâm sai thì vẫn chưa biết người ta có nể mặt hắn mà chịu phối hợp hay không. Nhưng nếu mang theo ngự tiền ảnh vệ bên cạnh thì lại khác! Bất kể hắn có là con cái nhà quyền thế hay mệnh quan triều đình, hắn muốn như thế nào thì sẽ như thế đó, nói giết thì phải giết, tất cả đều phụ thuộc vào tâm trạng của hắn! Chuyến này hắn tuy chỉ làm khâm sai, nhưng thực chất lại uy phong hiển hách vô cùng!
Thật vất vả mới có thể bình tĩnh lại, đang muốn khẳng khái bày tỏ lòng quyết tâm với Hoàng thượng thì chỉ nghe thấy y dặn dò hai vị ngự tiền ảnh vệ: “Đao binh của vua, giết ác phạt tham, các ngươi tự biết có chừng mực.”
Hai vị ngự tiền ảnh vệ quỳ gối cùng đáp: “Vâng.”
Lục Đức Hải bò lổm ngổm trên đất, cảm thấy tựa như có một thùng nước đá vừa dội lên người, bỗng chốc thông suốt mọi chuyện.
Thiếu chút nữa thì hắn đã phạm phải sai lầm lớn!
Từ đầu tới đuôi, Thánh thượng chưa hề nhắc tới hai chữ “theo hầu”! Y dặn dò ảnh vệ phải biết chừng mực, tức là nói ngự tiền ảnh vệ có thể tự quyền quyết định xem xét giết hay không giết!
Đây không chỉ là hai cây đao, mà chính là đao của thiên tử! Có người cản đường đương nhiên giết không tha, nhưng nếu hắn dám cậy quyền để diễu võ dương oai, làm việc bất chính, thì hắn cũng sẽ bị giết không tha!
Chút tâm tư này của hắn hẳn là đã sớm bị Hoàng thượng nhìn thấy rõ ràng, nói mấy câu nhẹ nhàng đó chính là muốn xem biểu hiện về sau của hắn!
Thánh thượng đã nói rất rõ, hai quận Hoàn Liêm có chỗ dành cho hắn. Bánh nướng treo trước mắt, có thể ăn được hay không thì còn phải tùy thuộc vào bản thân hắn!
Trong nửa giờ ngắn ngủi, suy nghĩ trong đầu Lục Đức Hải đã thay đổi liên tục, mồ hôi lạnh toát ra cả người, rồi lại toát một thân mồ hôi nóng, lát sau lại ra mồ hôi lạnh. Hắn câm như hến, trong lòng ngập tràn kính sợ, không còn hăm hở như lúc mới bước chân vào trong ngự thư phòng, thành thành thật thật cùng hai vị ngự tiền ảnh vệ tạ ơn rồi lui ra.
Dung Dận nhìn đám người rời đi, cong ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, suy nghĩ lung tung một hồi.
Lúc nhìn thấy Lục Đức Hải mặt đầy vẻ đắc ý bước vào, y lập tức biết bản thân đã hơi vội vàng. Người này còn phải trui rèn nhiều hơn nữa, hiện giờ bồi dưỡng thì còn hơi sớm.
Vì vậy y nhẹ nhàng gõ gõ, trước tiên đẩy lùi lòng nôn nóng.
Trong lòng y cũng có vài thí sinh như vậy, rất đáng để tiêu tốn tâm tư dạy dỗ bồi dưỡng. Mấy năm nay y đã rất thản nhiên mà đưa họ vào vị trí thích hợp, thưởng phạt phân minh, chờ đến ngày bọn họ thành tài.
Nhưng bồi dưỡng nhiều người như thế, y đã vô tình hay hữu ý mà để sót.
Ngự tiền ảnh vệ của y.
Mới vừa rồi trong hai ngự tiền ảnh vệ kia có một người nét mặt rất trẻ con, vừa nghe giọng y đã nhận ra ngay.
Trong tuần săn bắn lúc đi dạo ở hang động đá vôi, người đó chính là người hoạt bát như chó Husky, lúc ấy còn tiếc nuối thay cho ảnh vệ mặc đồ đen vì lỡ mất cơ hội theo hầu.
Thực sự là vậy. Đối với ngự tiền ảnh vệ mà nói, việc được theo hầu đế vương là cơ hội vô cùng hiếm có. Sau khi chuyển kiếp, y luôn sợ ngự tiền ảnh vệ lúc nào cũng đi theo mình như hình với bóng sẽ nhìn ra đầu mối cho nên luôn cố ý phớt lờ bọn họ. Đến tận bây giờ đã thành thông lệ, ngự tiền ảnh vệ sẽ chỉ được bảo vệ ở bên ngoài điện, chẳng khác mấy so với thị vệ trong cung.
Không có cơ hội được theo hầu y, chính là bất lợi của bọn họ. Mà ngược lại, cũng chính là bất lợi của bản thân người làm Hoàng đế như y.
Theo hầu, cũng không chỉ là hầu hạ đế vương. Quan trọng hơn là phải luôn ở bên cạnh đế vương, mưa dầm thấm lâu, dần dần cũng bồi dưỡng được độ nhạy về mặt chính trị. Bọn họ nhìn thấy được sự mâu thuẫn trong các hạng mục chính sự, cách xử lý mỗi khi có chuyện xảy ra, việc các chư thần trong triều đấu tranh lẫn nhau, đối với triều cục nắm bắt toàn bộ, việc này đối với con đường rút lui về sau của bọn họ cũng có ích rất nhiều. Phần lớn các ngự tiền ảnh vệ sau này lúc rời cung cũng sẽ dành trọn phần đời còn lại để bảo vệ đất nước, luôn tự cho mình là người của Hoàng đế. Họ cũng chính là căn cơ quyền lực của y. Những người này chức vụ càng cao, đường đi càng ổn định, thì đôi chân của Hoàng đế càng thêm vững chắc.
Từ ngày y xuyên không đến đây, hết nhìn lục đục nội bộ lại đến tranh đoạt quyền thế. Y so với bất kỳ ai khác hiểu rõ hậu quả của một kẻ đơn thương độc mã không biết tranh thủ quyền lực ở trong triều. Chức quyền càng cao thì lại càng cô đơn, nhất là ngồi ở vị trí Hoàng đế này, đất dưới chân thì hẹp, mà đằng sau lưng lại là vực sâu vạn trượng. Nếu kẻ làm Hoàng đế như y mà không có thế lực chống lưng, không khiến cho kẻ khác kính sợ, ý chỉ ban ra không được người khác tuân thủ trăm phần thì rất nhanh thôi, y cũng sẽ bị những thế gia đại tộc ngoài kia soán ngôi đoạt vị.
Y chỉ biết tranh thủ sự ủng hộ tối đa, tìm thật nhiều người về phe cánh của mình, vững chắc một chút thì mới có thể cam đoan vị trí của bản thân trong trận chiến tranh đoạt quyền lực gay go này.
Về văn, y tổ chức khoa cử. Mặc dù hiện giờ vẫn chưa có được kết quả tốt nhất, nhưng trong vòng hai mươi đến ba mươi năm sau, y tin tưởng lịch sử sẽ có bước chuyển mình vĩ đại.
Về võ, y có ngự tiền ảnh vệ. Hiện tại đã đến lúc rồi, giờ là thời khắc để cho bọn họ bộc phát hào quang của bản thân.
Trong lòng Dung Dận đã quyết, lập tức truyền xuống chỉ dụ, ngay trong ngày hôm đó cho phép ngự tiền ảnh vệ vào thư phòng để theo hầu.