Đến tận khuya bọn họ mới nghỉ ngơi, lúc bình minh đang dần ló dạng, trong cung yên tĩnh chỉ có vài chiếc lá đang khẽ rơi. Cung nhân giữ cửa trời chưa sáng hẳn đã thức dậy, quét dọn sạch sẽ hành lang và sân trước đại điện, chất đống lá vàng xen lẫn đỏ ở góc tường. Những chiếc lá vàng óng, xanh biếc, đỏ rực đều mang trên mình sắc trời mùa thu, lốm đốm những chấm nhỏ, lấp ló giữa hàng hàng lớp lớp cung điện khiến cho hoàng cung trở nên tươi sáng rực rỡ.
Dung Dận dùng đồ ăn sáng xong, lập tức cho triệu kiến ba vị gia chủ đến Tề Hiền điện. Thân phận gia chủ tôn kính, để bày tỏ lễ kính của đế vương, vào trong đại điện bọn họ sẽ chỉ cần ngồi. Dung Dận ngồi xếp bằng ở vị trí chủ vị, bố trí Hoằng quỳ ở đằng sau hầu, đợi đến lúc gặp mặt, ba vị gia chủ nối đuôi nhau theo vào, Dung Dận uy nghiêm ngồi nhận đại lễ của bọn họ.
Hai cánh cửa nặng nề ở sau lưng bọn họ từ từ khép lại.
Hành đại lễ xong, ba vị gia chủ ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngự tiền ảnh vệ đang vái chào ở đằng sau lưng đế vương, sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi, lặng lẽ nhìn nhau.
Bên cạnh bọn họ dĩ nhiên cũng có võ giả đi theo bảo vệ. Chẳng qua hiện giờ đến gặp vua một nước, những người đó không thể đi theo vào trong điện. Mấy vị gia chủ có quyền lớn trong thiên hạ, từ trước đến nay đối với triều đình vẫn là mối quan hệ đấu tranh ngầm, lúc nào cũng đề phòng lẫn nhau. Bọn họ không mang thêm ai vào đây là muốn bày tỏ thành ý, đáng lẽ ra bên cạnh đế vương cũng không nên an bài ảnh vệ, đây cũng xem như là sự thành kính của Hoàng đế đối với thế gia.
Hôm nay ngồi trong cùng một phòng, Hoàng đế lại an bài võ giả bên cạnh, điều này đâu khác gì kề đao bên cổ bọn họ.
Ba vị gia chủ rất không vui, làm lễ xong vẫn đứng thẳng, không làm thêm động tác gì nữa.
Dung Dận bình tĩnh nói: “Hoằng, tháo kiếm.”
Hoằng lập tức đứng dậy, trở tay tháo đoản kiếm bên hông xuống. Trên chuôi kiếm có khảm gia huy màu vàng của hoàng gia, nằm trong tay hắn tựa như đang phát sáng. Hai tay hắn nâng kiếm, cúi người đặt xuống cách đó ba thước rồi lại trở về chỗ quỳ xuống.
Ba vị gia chủ thấy Hoàng đế đã có ý nhượng bộ, chỉ đành tạm nhịn xuống cơn bất mãn ngồi vào chỗ của mình.
Trong ba người, Chu Nhạc Cẩm lớn tuổi nhất, chờ đến lúc mọi người đã ngồi vào chỗ, hắn hơi khom người mở miệng trước: “Hai mươi mấy năm trước, lão thần đã may mắn được gặp Tiên Hoàng ở chỗ này, khi đó bệ hạ vẫn còn đang quấn tã. Vừa chớp mắt bệ hạ đã trưởng thành đến như vậy, oai hùng uy vũ, không thua gì Tiên Hoàng năm đó.”
Hắn nhắc đến Tiên Hoàng, ý muốn nói đến tuổi tác và sự từng trải của mình, Dung Dận không thể không ngồi thẳng người cung kính lắng nghe, gật đầu nói: “Trẫm lúc đó còn nhỏ, từng nhận được sự giáo huấn của phụ hoàng, người nói Ly Nguyên Chu Thị là cánh tay phải đắc lực của triều đình, muốn tài có tài muốn trí có trí. Hiện giờ con trai trưởng của Chu gia cũng đang ở trong triều hầu hạ hết mực chuyên cần, trẫm gặp được gia chủ Chu gia cũng cảm thấy thân thiết gần gũi.”
Mấy vị gia chủ khẽ mỉm cười, trong lòng đều có suy nghĩ riêng. Hoàng đế lên ngôi chưa lâu, trong triều căn cơ bất ổn, vẫn còn cần phải dựa vào sự ủng hộ của các vị gia chủ rất nhiều, hôm nay y lộ ra thái độ cao ngạo như vậy không biết là đang phô trương thanh thế hay là đã thật sự nắm quyền ở trong tay. Kinh Lăng cách Bắc Cương rất gần, tin tức truyền đi cũng nhanh, Long Dụ Đình từ sớm đã nghe loáng thoáng vài lời đồn, hiện giờ thẳng thắn hỏi: “Nghe nói chúng tướng dưới trướng của Tần Thị ở trong quân đã thành tâm ra sức vì bệ hạ rất nhiều, chuyện này có thật hay không?”
Dung Dận bưng chung trà lên ung dung uống một hớp, nói: “Phải.”
Mấy vị gia chủ lập tức rũ mắt, cũng cúi đầu uống trà. Trên mặt bọn họ không để lộ biểu cảm gì, nhưng trong lòng đều đã giật mình.
Tần Thị là quân ngũ thế gia, toàn quận có tám trăm ngàn đinh hộ, không cần nộp thuế, lúc rảnh rỗi lại làm ruộng cày cấy, thời chiến toàn dân đều trở thành binh. Bọn họ tự cung tự cấp, trên danh nghĩa mặc dù là quân đội triều đình, nhưng lại không hề bị triều đình kiềm chế. Từ xa xưa, kẻ làm vua phải nắm trong tay sức mạnh quân sự, Hoàng đế có chí lớn nuôi dưỡng trăm vạn hùng binh, hơn nữa nhờ tám trăm ngàn tráng binh của Tần Thị mà thiên hạ mới thêm vững vàng.
Long Dụ Đình rất kinh ngạc. Quân quyền thật sự rất trọng yếu, giao quân quyền ra khác nào tự tay phá hủy sản nghiệp gia tộc. Trước kia hắn cũng từng lui tới với Tần Thị, chẳng qua từ sau khi lão gia chủ qua đời thì mới cắt đứt liên lạc, không nhịn được lại hỏi: “Nhưng… chuyện này làm sao có thể. Vì sao lại như vậy?”
Ba người đồng loạt nhìn sang Hoàng đế.
Dung Dận đặt chung trà xuống, đơn giản nói: “Trẫm giết con trai trưởng của hắn.”
Cả mấy người bỗng thấy mất tự nhiên. Sức khỏe của lão gia chủ Tần Thị không tốt, việc con trai trưởng và con trai thứ tranh quyền đoạt vị cũng không phải là chuyện bí mật gì. Sau khi con trai trưởng chết, con trai thứ lên chức, hắn đã gài bẫy giết từng người một để chấn chỉnh lại gia tộc. Tân gia chủ thủ đoạn tàn nhẫn khiến những lão già vốn thờ ơ lạnh nhạt như bọn hắn cũng phải kính nể. Lúc ấy còn cảm thán rằng tân gia chủ Tần Thị thật sự là kẻ có dã tâm lớn, hóa ra đằng sau lưng hắn đã có người sắp đặt hoàn hảo. Hoàng đế có năng lực giết chết con trai trưởng của Tần Thị thì hiển nhiên cũng có thể thủ tiêu cả con trai của bọn họ, sự uy hiếp này của Hoàng đế quá sức rõ ràng.
Ba người ngồi yên lặng, Vân An Bình nãy giờ chưa lên tiếng nhanh chóng ra mặt giảng hòa, hỏi Hoàng đế triệu kiến bọn hắn là vì chuyện gì. Dung Dận đã sớm cho người đưa tấu chương nghị sự đến cho bọn hắn, bảo rằng để ba người chuẩn bị, đồng thời cho bọn họ đầy đủ thời gian để bàn bạc, lúc này ngồi đây chủ yếu là y muốn ra uy, cũng là để ra điều kiện với bọn họ.
Lần triệu kiến này tập trung vào việc giải quyết chuyện ở sông Ly Giang. Hoàn châu cấp báo, đường núi bị phá hủy nên không đưa lương thực vào được. Y muốn nhờ Chu Thị mở đường thủy, hơn nữa đã mở thì phải mở trong năm năm. Năm năm này, triều đình sẽ vận chuyển lương thực lẫn nguyên vật liệu theo thương đạo của Chu Thị. Điều kiện trao đổi là sau này triều đình sẽ chỉ dùng tơ tằm của Chu Thị. Chu Thị độc quyền sản xuất tơ tằm ở Hoàn châu, vụ mua bán này hoàn toàn có lợi, việc này tương đương với ôm chặt chén vàng trong tay, Chu Nhạc Cẩm đồng ý ngay, chẳng qua hắn còn đưa ra thêm rất nhiều điều kiện về giá cả và số lượng. Dung Dận đồng ý từng điều một, cho hắn thấy thành ý, thậm chí còn ngay trước mặt mọi người công khai sổ sách với Chu Thị.
Y ngoài muốn cứu nạn thiên tai ra thì còn muốn thay đổi bố trí ở vùng sông Ly Giang, yêu cầu Long Dụ Đình nới lỏng trạm kiểm soát trong quận, phái người khai thông chỗ ứ tắc ở dòng sông. Chuyện này đối với Long Dụ Đình cũng rất có lợi, chi phí khai thông dòng sông toàn bộ đều do triều đình lo, nhưng một khi đã khai thông thì về sau mỗi lần thương gia đi qua đây đều phải đóng thuế cho hắn. Huống hồ khai thông sông ngòi đương nhiên phải cần lao dịch, mà lao dịch dĩ nhiên sẽ được phái từ trong quận của hắn tới, như vậy chẳng khác gì triều đình thay hắn nuôi mấy trăm miệng ăn. Cho nên Long Dụ Đình cũng thoải mái đồng ý, chỉ cần Dung Dận cam kết sẽ ổn định việc thu thuế đường thủy.
Như vậy, trong việc này kẻ thua thiệt nhất chính là Vân Thị. Vân Thị cũng sản xuất tơ tằm, nếu như triều đình chỉ sử dụng tơ tằm của Chu Thị thì đồng nghĩa với việc sẽ cướp đoạt lợi nhuận của hắn. Dung Dận lập tức làm yên lòng Vân An Bình, Hoàn châu sản xuất tơ tằm vừa to vừa bền, y mua là để phục vụ cho quân đội, cho nên không hề ảnh hưởng đến lợi nhuận bên tơ tằm mềm mại của Vân Thị. Điều quan trọng hơn chính là nếu hắn chịu mở cấm vận đường thủy, bến cảng sẽ được đặt tại Nguyên Giang. Vân An Bình nghe thấy điều kiện hấp dẫn như thế, không khỏi dao động. Lệnh cấm vận đã có hơn trăm năm, một khi xóa bỏ lệnh, nhất định sẽ có hàng tá thương nhân tràn vào, Hiện giờ từ Nam chí Bắc toàn là đường bộ, ai cũng muốn có một bến cảng, sau này nếu đã có đường thủy Nam Bắc thì Vân Thị của hắn chỉ cần ngồi yên thu bạc, bảo toàn mấy đời gia tộc sống sung túc.
Dung Dận thấy hắn vẫn còn do dự, lập tức bồi thêm một câu: “Nếu Vân gia chủ cảm thấy không tiện thì thôi không cần phải miễn cưỡng. Triều đình sẽ thương lượng với châu khác để xây dựng bến tàu.”
Liên châu tiếp giáp với Vân Thị. Từ thuở sơ khai lúc chưa cấm vận, ở phương Bắc chỉ mới xây dựng một bến cảng thử nghiệm nho nhỏ. Nếu Liên châu chiếm lấy thời cơ này, sau này Vân Thị sẽ không còn cơ hội nữa. Vân An Bình lập tức ngừng đắn đo, gật đầu đồng ý. Dung Dận nói điều kiện cho hắn nghe, quy định về thuế má mà hàng năm bến cảng phải nạp trực tiếp lên bộ Hộ, so với thương thuế bình thường thì cao hơn hai phần.
Vân An Bình đồng ý, nhưng lại đưa ra yêu cầu rằng muốn để cháu đích tôn là Vân Hàng Chi được vào trong quân để rèn luyện. Hắn đây cũng là đang tranh thủ sau khi Hoàng đế thu hồi quân quyền của Tần Thị thì muốn hớp được chén canh. Dung Dận chỉ trầm ngâm chốc lát rồi cũng gật đầu đồng ý, Vân An Bình vậy nhưng vẫn tiếp tục nói: “Lão thần còn có một cháu gái đã trưởng thành, hiền thục dịu dàng, dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn, nguyện vào cung để hầu hạ bệ hạ.”
Hoàng thất kết thông gia với Vân Thị từ lâu đã là chuyện không thể tránh khỏi. Chẳng qua Dung Dận vẫn cảm thấy bất an, sợ Vân Thị vào hậu cung rồi sẽ khiến cho thế cục có biến, cho nên cứ thế mà trì hoãn. Vân An Bình thừa dịp này nhắc đến, ít nhiều có ý muốn lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác. Trong lòng Dung Dận không vui, trong lòng ngập tràn ác ý, nói: “Trẫm nghe nói Vân Thị vốn có hai tiểu nữ rất duyên dáng, nếu có thời gian rảnh, cứ vào hoàng thành vấn an Thái hậu.”
Trong lòng Vân An Bình vô cùng tức giận, nhưng chỉ đành biết cúi đầu đáp ứng.
Hắn có hai cháu gái, một là của con trai trưởng, một là của con trai thứ, được trong nhà cưng chiều hết mực. Nếu hai người vào cung cùng một lúc, Hoàng đế chắc chắn sẽ thiên vị một trong hai. Đến lúc đó người này giẫm đạp người kia, cháu gái hắn vì tranh sủng mà đấu đá lẫn nhau thì hai đứa con trai của hắn cũng đừng mong có thể sống hòa thuận. Nhưng Hoàng đế đã mở miệng, hắn lại không có cách nào để từ chối, chỉ đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Chư vị gia chủ bàn bạc xong điều kiện, đợi mọi chuyện đã xong xuôi, Dung Dận lập tức cho cung nhân mở cửa điện, chư vị gia chủ làm lễ chuẩn bị cáo lui.
Cửa điện vừa mở ra, tùy tùng của đế vương và chư vị gia chủ đều đang chờ ở bên ngoài, yên lặng đứng trên bậc thềm. Đột nhiên Vân An Bình cười một tiếng, nói: “Bệ hạ, thần nghe nói võ giả của Vô Hách Điện ngay cả chưởng môn của võ lâm thiên hạ cũng không sánh bằng. Hôm nay lão thần cũng có mang theo vài tùy tùng đến đây, không bằng mời ngự tiền ảnh vệ của bệ hạ chỉ giáo một phen xem thế nào?”
Hắn vừa dứt lời, tức thì có một vị võ giả bước ra từ trong đám người, quỳ một gối xuống dưới thềm. Người này nhìn qua tuổi không lớn, thân hình đen gầy, nghiêm chỉnh quỳ ở đó, trông không giống người mà hệt như một tảng đá, ngay cả chút sinh khí cũng chẳng có.
Dung Dận học võ bao lâu nay cũng có chút công phu đơn giản, vừa liếc một cái đã biết người này võ công cao cường, mang đến cho y cảm giác ngang ngửa với đại giáo tập của Vô Hách Điện. Y từ từ nâng chung trà lên, rũ mắt uống một hớp, không nói gì cả.
Vừa rồi y ra uy với các vị gia chủ, ý nói bản thân có thể giết chết con trai trưởng của bọn họ, bây giờ chính là thời điểm để bọn họ thăm dò thực lực của y.
Người thừa kế của gia tộc cực kỳ tôn quý, bên cạnh đương nhiên có vô số tử sĩ võ giả vây quanh bảo vệ, đế vương rốt cuộc có bản lĩnh lấy đầu của hắn giữa vạn người như vậy hay không chính là dựa vào năng lực của ngự tiền ảnh vệ.
Nếu Hoằng thua, nói lên năng lực của đế vương cũng chỉ đến vậy, còn dám đe dọa thiên hạ thế gia. Đây cũng chính là cái bạt tai mà các vị gia chủ dành cho y.
Còn nếu Hoằng thắng, các gia chủ chắc chắn sẽ nảy sinh lòng sợ hãi, sau này mỗi ý chỉ y ban xuống sẽ bớt đi một phần ngăn trở từ các thế gia.
Nhưng mà ——
Thể loại tỷ thí trước điện này, chắc chắn sẽ chết người.
Nếu thua, hắn sẽ chết, không còn đường sống.
Dung Dận rũ mắt, từ từ mở nắp trà. Nước trà trong suốt phản chiếu rõ ràng ánh mắt tỉnh táo của y. Trong nháy mắt y nhanh chóng suy nghĩ lý do, mở miệng muốn từ chối. Nhưng mặt vừa ngẩng lên, còn chưa kịp nói một lời thì đã nhìn thấy bóng dáng của Hoằng.
Hoằng đã đứng thẳng người, ngay ngắn đứng đó có ý muốn ứng chiến.
Y mở miệng, thay đổi ý định chối từ, chỉ nói: “Đi đi.”
Hoằng đáp: “Vâng.”
Hắn là võ giả, trong tình huống này không cần khom người làm lễ, chỉ cầm kiếm cúi đầu một chút rồi đứng dậy đi ra ngoài điện. Dung Dận nhìn theo bóng lưng của hắn, trong khoảnh khắc đó đột nhiên thấy hối hận.
Vô cùng hối hận, vô cùng sợ hãi.
Y hơi ngồi thẳng lưng, muốn gọi người trở về. Khóe mắt vừa liếc qua đã thấy ba vị gia chủ đều đang nhìn y. Trên bậc dưới thềm, trước điện trong điện, y bị vô số người nhìn chăm chú. Mỗi lời nói, mỗi hành động của y vừa ra khỏi điện này sẽ nhanh chóng phát tán đi khắp chín bang.
Y không thể lùi, không thể động. Không thể hối hận.
Không thể bởi vì chợt nhận ra đây là người quan trọng nhất trong lòng mình mà bảo vệ hắn.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoằng bước ra khỏi đại điện, đứng ở dưới thềm.
Hắn và người võ giả kia chào nhau, sau đó song phương đi ngược hướng mười bước, “choang” một tiếng rút đoản kiếm ra khỏi vỏ.
Thanh âm kia cực kỳ mạnh mẽ khiến cho trái tim Dung Dận bỗng dưng thắt chặt, trước mắt tối sầm, sau lưng thấm ướt mồ hôi lạnh.
Đây là phương thức tỷ thí đơn giản. Hai người mặt đối mặt xuất kích cùng một lúc, trong nháy mắt đó, hai người ra sức vận khí so cao thấp. Chỉ cần kém người kia một chút thôi thì ngay lập tức sẽ bị lưỡi kiếm sắc bén xuyên thẳng qua cổ họng. Võ giả có kinh nghiệm chỉ cần khi hai người vừa bước lên là đã nhận ra ai thắng ai thua, nhưng với y, y lại không thể nhìn ra được điều gì.
Y thả Hoằng ra ngoài, nhưng không biết hắn còn có thể quay lại được hay không.
Không biết.
Không biết nếu như Hoằng không thể quay về nữa, thì y nên làm gì.
Dung Dận cũng chỉ biết cúi nửa đầu, nhìn chằm chằm nửa chén trà trước mặt.
Y cảm thấy y vẫn nên nhìn kỹ. Nếu như đây là lần cuối cùng, chí ít y có thể ghi nhớ hình bóng Hoằng vào trong đáy mắt. Thế nhưng y lại không thể ngẩng đầu lên được. Cổ và lưng y cứng đờ, trước mắt mờ ảo không nhìn thấy gì nữa.
Nếu như Hoằng chết, y sẽ an táng thật long trọng.
Dùng cả quãng đời còn lại của y để an táng hắn.
Y nghe thấy tiếng chân chạy thật nhanh trên bậc thềm. Rất nhanh. Sau đó “choang” một tiếng, tiếng lưỡi kiếm sắc bén va vào nhau, xếp chồng lên lưỡi kiếm của đối phương. Trong thoáng chốc dạ dày của Dung Dận co giật mãnh liệt, tựa như thanh kiếm kia vừa đâm xuyên qua cõi lòng y.
Tiếng tim đập dữ dội vang lên nơi màng nhĩ. Y nín thở, trong thời khắc yên tĩnh đáng sợ kia mồ hôi chợt tuôn như tắm.
Y nghe thấy tiếng bước chân. Tiếp đó, một bàn chân bước đến bên y. Hoằng sượt qua người y, một lần nữa quỳ gối sau lưng y.
Dung Dận vẫn chưa thả lỏng. Y cắn răng ngẩng cao đầu, đau đớn đấu tranh, thu lấy toàn bộ sức lực để khống chế bản thân không thất lễ. Y đẩy chung trà một cái, không nói gì, đứng dậy rời khỏi đại điện.
Tâm trạng của y đang cực kỳ tồi tệ.
Y cảm thấy bản thân quá ngu xuẩn.
Y để cho người quan trọng nhất trong lòng mình phải bất chấp nguy hiểm, dù thua hay thắng thì cũng đều phải chịu thiệt thòi.
Y bước ra khỏi đại điện, bước xuống bậc thềm, bước ngang qua thi thể của võ giả.
Y bước dưới tầng tầng lớp lớp ngói đỏ trong cung điện, đi qua từng dãy hành lang quanh co màu đỏ thắm, lướt qua hồ nước phủ đầy lá vàng khô.
Đi qua ánh sáng, đi qua mùa thu, đi qua cõi lòng đang vỡ vụn thành từng mảnh của mình.
Bên trong long bào đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, gió thổi ngang qua khiến cho y thấy lạnh thấu xương.
Y đi rất lâu, biết Hoằng vẫn luôn ở đằng sau lưng mình. Bọn họ đi thẳng đến hậu viện ở lâm viên, Dung Dận bỗng dừng lại.
Ngày hôm qua bọn họ còn cùng nhau ở đây đi dạo, bắt cá, tay trong tay ngắm nhìn phong cảnh mùa thu xinh đẹp, vậy mà hôm nay, hết thảy mọi thứ đều đã đổi thay.
Người này không còn là người khiến cho hắn cảm thấy vui trong chốn thâm cung này nữa.
Dung Dận chầm chậm mở miệng, giọng khô khan, nói: “Không được phép có lần sau.”
Hoằng hỏi: “Bệ hạ lo lắng cho thần sao?”
Dung Dận không quay đầu lại, nói: “Ta biết ngươi sẽ thắng.”
Hoằng nhìn bóng lưng của Dung Dận, khẽ mỉm cười.
Bọn họ trở về ngự thư phòng, lẽ ra nên giao kết quả nghị sự xuống cho chúng thần để bọn họ dựa theo đó mà làm, còn phải phân phó người đến chỗ của ba vị gia chủ trao đổi cụ thể. Trong triều cũng nên dành ra vị trí chuẩn bị cho người phụ trách công trình sắp đến. Tới ngoại thành sớm cũng là vì muốn thỏa thuận chi tiết với ba vị gia chủ, những chuyện này vốn một ngày cũng không thể trì hoãn, nhưng hiện giờ Dung Dận chẳng còn chút tinh thần nào, chỉ đi vài vòng trong ngự thư phòng rồi trở về tẩm điện nghỉ ngơi.
Ở Tề Hiền điện, lúc y nhìn thấy võ giả kia chết đi trong vũng máu, không hiểu tại sao lần này lại vô cùng kích thích y. Lúc ở đó chưa thấy gì, giờ quay về cảm thấy dạ dày như thắt lại, lục phủ ngũ tạng cũng như muốn trào ra ngoài, cả người khó chịu toát mồ hôi lạnh. Dung Dận tùy tiện tìm vài chuyện để đẩy Hoằng đi, đuổi hết cung nhân ra ngoài, một mình nửa nằm nửa dựa trên giường, phiền lòng lật một cuốn sách.
Y khổ sở chịu đựng nửa canh giờ, dạ dày một chút cũng chẳng bớt đau, ngược lại còn tệ hại hơn. Tật xấu này là do lúc vừa chuyển kiếp đã bị Thái hậu dằn mặt, năm đó không biết đã mời bao nhiêu thầy thuốc nhưng một chút hiệu quả cũng chẳng có. Bản thân y cũng biết tâm bệnh khó trị, có uống thuốc cũng không hữu ích, thiên tử thánh minh uy nghi chấn động tám phương, cũng không thể vừa thấy máu đã sợ, về sau y quyết định cứ thuận theo tự nhiên, chịu đựng một chút rồi cũng qua.
Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có một lần như thế này, đau đến mức y không thể chịu nổi.
Dung Dận bực bội như muốn giết người, lật lia lịa cuốn sách trong tay. Chờ đến khi nhìn thấy Hoằng lặng yên bước đến, y lại càng buồn bực hơn, lạnh mặt không để ý đến hắn.
Hoằng đã sớm nghe cung nhân ở bên ngoài ám chỉ, bảo rằng hôm nay tâm trạng bệ hạ không tốt. Hắn đi vào căn phòng ấm áp, thấy Hoàng đế chẳng qua chỉ là đang lật sách, không có ý gián đoạn, chỉ nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giường, lúc đến gần sát Hoàng đế thì dừng lại, không nhúc nhích lặng im lắng nghe.
Dung Dận cau mày, nhìn Hoằng không hề lên tiếng.
Hoằng khẳng định phán đoán của mình, dè dặt hỏi: “Hơi thở của bệ hạ không ổn định, có phải là đang khó chịu ở đâu hay không?”
Y tìm kiếm trên thân thể Dung Dận một hồi, căn cứ vào độ căng cứng của bắp thịt, nhanh chóng xác định được vị trí, đè lên ngực hỏi: “Là chỗ này sao?”
Dung Dận bị hắn bắt quả tang, đành phải “ừ” một tiếng, nói: “Bệnh cũ thôi, chốc nữa sẽ hết.”
Thuở thiếu thời, bệ hạ từng rất sợ hãi khi nhìn thấy máu. Hoằng lập tức nhớ ra, không khỏi lo lắng hỏi: “Tại sao đột nhiên lại tái phát chứ?”
Vừa nói, hắn vừa thăm dò y phục của Dung Dận, nắm tay lại đè lên giữa ngực y.
Dung Dận chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng chầm chậm dâng lên, nhiệt độ không chỉ bao trùm bên ngoài thân thể mà còn khiến cho trong bụng cũng thấy ấm áp, nhanh chóng tản ra khắp lục phủ ngũ tạng. Y hoài nghi nắm lấy tay Hoằng không buông, Hoằng lại dùng một tay khác đặt ở sau lưng y, chầm chậm truyền nhiệt độ không dứt.
Dạ dày đang co thắt đau đớn bỗng dưng được vuốt ve. Hoằng dẫn dắt nội lực đi khắp kinh mạch của Dung Dận, tựa như có một bàn tay vừa nóng bỏng vừa mạnh mẽ đang nhanh chóng thư giãn cho gân cốt lạnh ngắt cứng đờ của Dung Dận. Dung Dận kiềm lòng không đặng, thả lỏng thân thể, nằm trên đùi của Hoằng thoải mái cọ xát lung tung, y nắm lấy một bàn tay của hắn hỏi: “Đây là gì?”
Hoằng đáp: “Là công phu trong nhà dạy.”
Dung Dận lẩm bẩm: “Trước đây sao ta không biết.”
Hoằng rũ mi nói: “Cái này, dùng để thiếp thân.”
Hắn nói xong, đưa tay mò xuống phía dưới y phục, sờ hết mọi nơi trên người Dung Dận để chắc chắn không còn chỗ nào bất ổn nữa. Đang sờ thì đột nhiên trong lòng run lên, bàn tay không khỏi dừng lại, hỏi Dung Dận: “Tật xấu thấy máu thì sợ hãi của bệ hạ có phải vẫn luôn tồn tại hay không?”
Dung Dận đã mơ màng buồn ngủ, híp mắt nói: “Cũng tạm ổn. Chỉ cần đừng quá nhiều máu thì vẫn có thể chịu đựng được.”
Mặc dù đã biết là như vậy, nhưng khi nghe chính miệng bệ hạ thừa nhận, Hoằng vẫn nén không được mà run lên, đau lòng tới mức lục phủ ngũ tạng như xoắn cùng một chỗ.
Tai ương giáng xuống lúc bệ hạ còn quá nhỏ, y đã từng sợ hãi đến mức một chút màu đỏ cũng không dám nhìn. Dằn vặt rất lâu vẫn không đỡ, có một lần Tĩnh Di thái phi đuổi hết cung nhân ra ngoài, lén lút tàn nhẫn trách mắng y, nói rằng y không có phong thái của kẻ làm đế vương.
Sau đó bệ hạ nhanh chóng khỏi hẳn. Đế vương lập thân lập nghiệp, sát phạt tàn ác, sai khiến đao binh, chỉ trong nháy mắt đã khiến trời đất chao đảo, qua tay há chỉ một chút máu cỏn con? Chẳng qua chỉ là thói hư tật xấu thời niên thiếu, nhắc lại cũng chỉ để cười cho vui.
Nhưng thì ra trong lòng y vẫn luôn sợ hãi đến vậy.
Cứ âm thầm chịu đựng một mình như thế.
Chịu đựng suốt mười mấy năm, cũng… không có ai quan tâm.
Hoằng rũ mắt, lẳng lặng nhìn lướt qua gò má của Dung Dận, trong lòng ngập tràn quý trọng và xót xa không cách nào giải bày, hắn chỉ biết ôm lấy Hoàng đế, đè lên lồng ngực y, lần nữa truyền nhiệt độ sang.
Dung Dận cảm thấy thân thể nhanh chóng ấm áp, khối băng rét lạnh cứng đờ trong dạ dày dần biến thành những giọt nước ấm, lan tỏa toàn thân. Y vừa dễ chịu vừa ấm áp, vui vẻ nằm trong ngực Hoằng sờ soạng, dùng sức kéo Hoằng đến trước người, chợt nói: “Nếu như ngươi là phi tử của ta thì tốt rồi.”
Hoằng chưa bao giờ nghĩ Hoàng đế lại nói ra những lời này, hắn vừa thẹn thùng vừa lúng túng, từ cổ đến mặt đỏ tưng bừng, lắp ba lắp bắp hỏi: “Tại… tại sao?”
Dung Dận đáp: “Có thể ở bên ta đến bạc đầu giai lão.”
Hoằng tức khắc ngây người, trong lòng thoáng chốc lạnh như băng. Hai tay hắn run rẩy, nắm thật chặt bàn tay Hoàng đế ôm vào lồng ngực.
Hiện tại thì không thể được sao?
Vậy… trước khi cưới tân nương Vân Thị, trước khi Tần phi thừa ân, chỉ cần một khoảng thời gian ngắn này, chỉ cần từng có một lần, y đã muốn hắn là người bên y đến bạc đầu giai lão, là đủ rồi.
Vĩnh viễn, vĩnh viễn là người của y.
Hắn ôm Hoàng đế thật chặt, dằn xuống bi thương lớn lao và nỗi lòng khó nén, đôi môi in lên từng ngón tay của Dung Dận.
Dung Dận đã ngủ.
Mà trong giấc mộng, y vẫn còn đang suy nghĩ làm sao để Hoằng không cần phải ra mặt tỷ thí nữa, muốn hắn an an toàn toàn mà sống sót, ở bên y đến bạc đầu giai lão.