Tổng Giám Đốc Xin Tha Tôi!

Chương 176: Suýt bị cưỡng bức




Lúc pháo hoa chiếu sáng cả bầu trời đêm, cô gái ngồi trong xe giương mắt nhìn bầu trời sáng rực. Sau đó, lại nhìn tới giữa quảng trường rộng lớn, dưới ánh đèn duy nhất soi rọi hai bóng người.

Vừa liếc mắt nhìn sang cô ta sửng sốt trợn mắt, tay đặt trên đùi cuộn chặt, móng tay sắc bén vùi sâu vào trong da thịt, đau đớn khiến cô ta không thể thở nổi...

Đôi tình nhân đang ôm nhau hạnh phúc kia không phải là Thi Nam Sênh và Cảnh Thiên Tình thì còn có thể là ai đây?

Anh ấy, đang cầu hôn cô ta sao?

Pháo hoa lãng mạn, hoa hồng rực rỡ, tất cả những thứ này đều chứng minh cho tình yêu hạnh phúc lúc này của hai người họ. Còn bản thân lại đơn độc ngồi đây chứng kiến hạnh phúc đó với tâm trạng khổ sở không thể chịu nổi.

“Cô Bạch, cô xem đi, người đàn ông cô yêu giờ đã thành nửa kia của người khác rồi. Cô vì anh ta mà ra nông nổi này, liệu có đáng giá không?” Đạo diễn Trương ngồi ở ghế lái bên cạnh mở miệng nói. Hơi thở phả ra nồng nặc mùi rượu khiến Bạch Thiên Thiên cảm thấy ghê tởm không thôi. Còn chưa kịp nói gì, tay của đối phương đã tiến tới mò mẫm trên đôi chân thon thả của cô ta. Nhiệt độ xa lạ bỗng bao phủ lên làm Bạch Thiên Thiêiật mình run sợ.

"Đạo diễn Trương, ông làm gì vậy?" Bạch Thiên Thiên biến sắc, lạnh giọng hỏi.

"Cô Bạch, cô cũng đừng giả bộ thanh cao nữa, cô lăn lộn ở trong giới này bao nhiêu lâu rồi chứ. Hôm nay ăn mặc thế này không phải âm thầm mời gọi tôi tiến tới sao?" Đạo diễn Trương nổi lên sắc tâm, hai tay không ngừng vuốt xe đùi Bạch Thiên Thiên. Dục vọng thấp hèn lộ rõ trong đôi mắt khiến người ta chán ghét, "Da dẻ mềm mại thật, từ lâu tôi đã muốn nếm thử mùi vị này của cô rồi... Ừm, nhất định là rất thơm...."

Trong lòng Bạch Thiên Thiên dấy lên một trận buồn nôn, "Ông tránh ra!" Cô ta bắt lấy tay đối phương hất sang một bên.

Có lẽ đối phương không ngờ cô lại phản kháng ra mặt như thế, ngơ ngác trong giây lát rồi nhanh chóng định thần lại, trông thấy Bạch Thiên Thiên đang tính mở cửa xe bước xuống. Món mồi ngon đã dâng tới miệng, sao có thể để vụt mất được chứ?

Đạo diễn Trương cũng vội vã bước xuống theo, từ phía sau nhào tới ôm chằm lấy Bạch Thiên Thiên.

"Này! Ông làm gì vậy? Cút ngay!" Bạch Thiên Thiên hét lên. Nghĩ đến bản thân lúc này thảm hại chẳng ra làm sao, còn đôi tình nhân bên kia thì đang mỹ mãn hạnh phúc, cô thấy đau buồn thay cho chính mình. Hốc mắt bỗng nóng lên, nhưng cô ta cắn chặt môi, cố gắng nhịn xuống nỗi tủi thân lúc này.

"Làm gì à? Cô Bạch, thì ra cô không thích làm chuyện đó trong xe sao? Vậy chúng ta làm luôn ở đây cũng được." Đạo diễn Trương nhấc bổng cô đặt lên thân xe. Cái chân to mập chen vào giữa hai chân váy ngắn củn của cô ta.

Cây gậy nóng rực cách lớp vải thô sáp cọ cọ vào nơi đó của Bạch Thiên Thiên, "Ưm.... Thoải mái qusa....." Tiếng thở dâm ô khiến Bạch Thiên Thiên rùng mình một cái, điên cuồng đẩy người đàn ông mập lùn trên người mình ra.

Cô ta không dám kêu lên, sợ Thi Nam Sênh và Cảnh Thiên Tình nghe được rồi bước qua đây nhìn thấy bộ dạng chật vật lúc này của mình

"Đàn bà cần phải thông minh chút. Để cho tôi được thoái mái, nói không chừng vai diễn chính sẽ là của cô...." Đạo diễn Trương khàn giọng cảnh cáo cô ta.

Bàn tay dò tìm dưới váy, lập tức chạm tới đáy quần lót của cô ta, một phát kéo xuống đến đầu gối, "Cô Bạch, cô cũng dâm thật….Còn mặc cả quần chữ T nữa...." Đạo diễn Trương thì thầm, một tay vỗ vỗ lên cái mông vểnh cao của cô ta, "Hóa ra cô đã sớm chuẩn bị rồi....."

Bạch Thiên Thiên cảm thấy xấu hổ tới cực điểm. Đúng là lúc cô đồng ý ra ngoài vốn đã chỉ đến chuyện đó. Cũng muốn thông qua chuyện này để….Nhưng giờ cô thấy hối hận!

"Ông tránh ra! Đừng đụng vào tôi!" Cô chống cự, đẩy người đàn ông trên người mình ra. Một tay cố gắng giữ chặt quần muốn bảo vệ phòng tuyến cuối cùng cho mình.

"Chiêu vờ tha để bắt này tôi không có kiên nhẫn để chơi với cô đâu." Đạo diễn Trương đã quyết tâm ra tay sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được chứ?

"Khốn kiếp! Tôi không muốn vai diễn đó của ông nữa! Tôi không thích!" Bạch Thiên Thiên đẩy không được, nước mắt ào ào rơi xuống.

***

Thi Nam Sênh và Cảnh Thiên Tình đang đắm chìm trong hạnh phúc. Mộ Thiệu Đàm và Vãn Tình phụ trách đốt pháo hoa đi tới, trở thành nhân chứng hạnh phúc cho hai người họ.

"Thiệu Đàm, Trầm Âm anh ấy có khỏe không?" Thiên Tình hỏi. Từ sau khi Trầm Âm đi Mỹ, cũng không còn liên lạc với cô qua MSN nữa mặc dù rõ ràng anh đang online. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, con người cũng sẽ có lúc thay đổi. Càng về sau, Thiên Tình mới biết, thì ra tình bạn của họ đã kết thúc rồi.

"Thằng nhóc đáng chết kia vẫn sống tốt chán." Mộ Thiệu Đàm nhún vai, giọng nói nhẹ như gió thoảng, "Quen toàn mấy cô gái ngoại quốc, có lẽ sau này còn cưới vợ xây dựng cơ nghiệp ở Mỹ cũng không chừng."

Trên thực tế, rốt cuộc Trầm Âm có khỏe hay không, chỉ có người làm anh trai như anh mới hiểu.

Mỗi ngày sau khi uống rượu say đều sẽ gọi điện thoại vượt đại dương cho anh trai, không nói cũng không hỏi gì, chỉ im lặng chờ đợi ở đầu bên kia. Thử hỏi như vậy cuộc sống có tốt không?

Cậu ta không tắt máy, chỉ chờ sau khi Mộ Thiệu Đàm nói xong tình hình gần đây của Thiên Tình mới lặng lẽ cúp điện thoại.

Anh nghĩ, từ đêm nay về sau, Trầm Âm sẽ không bao giờ gọi hỏi tình hình gần đây của Thiên Tình nữa. Bởi vì cậu ta biết, cô rất tốt, rất hạnh phúc... Như vậy là được rồi.

"Ủa, dường như bên kia có tiếng động rất lạ thì phải?” Vãn Tình đột nhiên chú ý tới chiếc xe đỗ bên cạnh quảng trường, có hai bóng người lập ló bên đó.

Lắng tai nghe kỹ thì nghe thấy tiếng khóc cùng tiếng chống cự của cô gái. Thi Nam Sênh và Mộ Thiệu Đàm liếc mắt nhìn nhau, không nghĩ gì nhiều lập tức chạy về phía đó. Quả nhiên, có một cô gái đang bị một người đàn ông cưỡng hiếp!

Thi Nam Sênh túm lấy sau cổ của người đàn ông kia, Mộ Thiệu Đàm ăn ý đấm một cú thật mạnh lên mặt gã ta. Sau đó vật ngã người đàn ông kia xuống đất.

"Khụ, là ai? Ai dám đánh tao!" Đạo diễn Trương oang oang rống to.

Thi Nam Sênh lại đá một cước, trực tiếp đá bay gã ta văng ra mấy mét, “Là tao dám đánh cái thứ háo sắc dâm đãng như mày đấy.”

"Á... Đau quá... Đau chết tôi..." Đạo diễn Trương bất chấp hình tượng mà ôm bụng quằn quại kêu đau.

Lúc này, Thiên Tình và Vãn Tình cũng chạy đến.

"Cô ơi, cô không sao chứ?" Thiên Tình dịu dàng hỏi cô gái quần áo xốc xếch gục đầu bên kia.

Cô gái kia quay lưng lại, bối rối sửa sang lại quần áo. Dưới ánh đèn mờ tối, tất cả mọi người không nhìn thấy rõ mặt cô ta.

Thiên Tình thấy bộ dạng chật vật của cô, vội vàng cởi áo khoác trên người đưa cho cô ta. "Cô mặc vào đi...."

Bạch Thiên Thiên liếc mắt, nhìn cái áo được đưa tới. Lòng thoáng xao động, nhưng giây tiếp theo lại lạnh lùng hất tay cô ra. Xoay người lạnh lùng từ chối, "Không cần cô giả vờ quan tâm!"

Không ai ngờ người này là Bạch Thiên Thiên?!

Thiên Tình kinh ngạc trố mắt nhìn, Thi Nam Sênh cũng nhìn lại, trong đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Trong lòng Bạch Thiên Thiên vô cùng đau xót, đẩy Thiên Tình ra muốn rời đi.

Vãn Tình nhanh chóng đỡ lấy Thiên Tình, giật lấy cái áo khoác trong tay Thiên Tình rồi khoác lại lên người cô, tức giận nói: "Em bị ngốc à! Vì một người suýt chút nữa hại chết em mà để mình chịu lạnh hả! Nếu biết là cô ta, thì chúng ta không nên chạy tới giúp đỡ, một câu cảm ơn cũng không có, ngược lại còn bị cô ta xem thường!"

"Chị, chị đừng nói nữa." Thiên Tình kéo Vãn Tình.

Vãn Tình bất đắc dĩ lắc đầu, "Người hiền hay bị bắt nạt!"

Bạch Thiên Thiên bị Vãn Tình nói những lời này càng cảm thấy xấu hổ hơn.

Đạo diễn Trương ngã trên mặt đất còn đang khóc rống, thấy Bạch Thiên Thiên định rời đi, gã lại càng phát điên, "Bạch Thiên Thiên, cô đừng mơ tưởng đến vai diễn kia nữa! Tôi phải kiện cô! Hùa theo đám người này đến đánh tôi!"

Bước chân Bạch Thiên Thiên hơi khựng lại, siết chặt nấm tay.

Chần chừ một lúc, sau đó cô ta xoay người lại, trước bao ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cúi người đỡ đạo diễn Trương lên, "Xin lỗi, tôi có lỗi với anh, tôi cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy...Bọn họ..." Bạch Thiên Thiên liếc nhìn những người kia, "Không phải là bạn của tôi, chỉ là những người rảnh rỗi thích chõ mũi vào chuyện người khác mà thôi. Hay là chúng ta đổi sang nơi khác nhé?"

Thi Nam Sênh nhíu mày lại.

Mộ Thiệu Đàm thì cười nhạo, "Bạch Thiên Thiên, cô thật đúng là vì vai diễn mà không từ bỏ thủ đoạn nào! Kiểu lão già này mà cô cũng có thể chung chạ được?"

Đáy mắt Bạch Thiên Thiên ẩn hiện vẻ bất đắc dĩ cùng thương tâm. Giấy phút này ở trước mặt Thi Nam Sênh, cô đã như hạt các giữa vũng bùn rồi. Cần gì phải giả bộ thanh cao nữa?

Cô ta vịn đạo diễn Trương định rời đi.

Thi Nam Sênh lạnh lùng nhìn cô ta, "Bạch Thiên Thiên, nếu ngay cả lòng tự trọng mà cô cũng không biết gìn giữ, thì sẽ chẳng ai thấy tiếc thương cho cô. Hiện cô đã đi đến bước đường này, sai lầm đều là do chính mình tạo ra! Tôi khuyên cô nên tỉnh táo lại thì hơn!"

Bạch Thiên Thiên run lên, hít thật sâu nhưng không nói lời nào. Cố nén nước mắt dìu đạo diễn Trương vào trong xe, mình cũng ngồi vào theo.

Mộ Thiệu Đàm liếc nhìn Thi Nam Sênh, thõng tay lắc đầu, "Hình như chúng ta không làm được chuyện gì tốt cả."

Chiếc xe dần dần chìm vào trong bóng tối. Tât cả mọi người đều có suy nghĩ riêng cùng rời khỏi quảng trường.

******

"Được rồi được rồi, hôm nay mới cầu hôn thành công, em không thể bỏ rơi anh ta một mình được. Cùng về với người ta đi!" Vãn Tình trêu ghẹo Thiên Tình.

Thi Nam Sênh nắm chặt bàn tay Thiên Tình. Ngày hôm nay, đương nhiên không thể để cô về được.

"Chúng tôi đưa cô về nhà trước. Đã trễ thế này rồi, một mình cô đi không an toàn."

"Không cần đâu, tôi gọi xe là được. Mọi người mau về đi, tôi đâu còn nhỏ nữa, không sao đâu mà." Văn Tinh vẫy vẫy tay, nói tạm biệt với mọi người.

******

Vãn Tình không gọi xe về nhà, mà cô đơn lầm lũi bước tản bộ trên đường một mình. Đèn đường chung quanh mờ tối chiếu xuống vai cô, kéo bóng cô ra càng lúc càng dài.

Trong đêm tối thế này, bóng dáng cô đơn của một cô gái càng lộ ra vẻ thê lương lạnh lẽo. Thế nhưng, sự lạnh lẽo trong lòng càng sâu hơn.

Không biết mình đã đi bao lâu, nhưng lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện bản thân lại đi đến con hẻm nhỏ trước cửa nhà.

Bật cười, cất bước đi ra khỏi con hẻm nhỏ, nhưng bởi vì một chiếc xe đậu ở phía trước mà cô sững người tại chỗ.

Cô biết chiếc xe này. Cô từng thấy Lục Yến Tùng lái một lần. Cô tưởng rằng đây chỉ là ảo giác của mình, nhưng ảo giác này chân thật đến mức khó tin.

Trong lúc nhất thời, cô cứ ngỡ ngàng đứng đó, tiến thoái lưỡng nan không biết nên làm thế nào.

Trong lúc đang do dự thì cửa xe được mở ra. Nhưng người bước xuống không phải là Lục Yến Tùng. Cô hoang mang nhìn người trước mặt.

"Cô Cảnh." Đối phương chậm rãi bước xuống xe. Người này chính là trợ lý của Lục Yến Tùng.

"Tôi ở đây đợi cô cũng khá lâu rồi."

"Tìm tôi có việc gì sao?" Không ngờ trong lòng lại dâng lên chút mất mát. Không phải trong lòng cô luôn không muốn anh đừng xuất hiện nữa sao?

"Đây là đồ của Lục tổng bảo tôi đưa cho cô." Trợ lý đưa cho cô chiếc điện thoại di động, "Lục tổng nói là của cô."

"Cảm ơn." Vãn Tình nhận điện thoại, cúi đầu nhìn rồi mở miệng hỏi: "Tại sao Lục Yến Tùng không tự mang đến?"

"Lúc này chắc Lục tổng đã ở trên máy bay rồi. Buổi chiều anh ấy đặt vé ra nước ngoài đi nghỉ phép cùng cô Mạt rồi!"