Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen PK Tiểu Thư Bé Bỏng

Chương 47: Diễn trò




Lily nhanh chóng đứng trước mặt ba người, lúc đầu không để ý nhưng tới khi nhìn thấy Ân Liễu ngồi đó, cô ta lập tức biến sắc, sự căm phẫn dâng tràn trong mắt. Nhưng vì còn có Mộ Phong Triệt và Mộ Hiếu nên cô ta chỉ còn cách nuốt cơn giận vào bụng.

“ Cô chính là người nói Vi Vi là gián điệp.” Mộ Phong Triệt lạnh lùng lên tiếng

Lily sống bên Mộ Hiếu từ nhỏ, cũng gần như được là con gái nuôi của ông, cũng chính vì vậy nên Mộ Phong Triệt không bao giờ đến gần cô ta. Anh luôn làm ngơ với tình cảm của cô ta, đồng thời mắt nhắm mắt mở với những việc cô ta làm với tất cả phái nữ muốn tiếp cận anh, nhưng như vậy càng tốt, càng giúp anh được yên tĩnh.

“ Đúng vậy, là em nói .” Lily bày ra một bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng.

“ Dựa vào cái gì?”

“ Khi Lâm Quân lên kế hoạch lợi dụng Jack để tiếp cận Mộ gia, hắn ta đã lôi kéo em, là lão gia đã bảo em tương kế tựu kế, đưa hắn vào tròng. Lạc Vi Vi cũng chính là người của hắn, khi anh đang yêu đương thắm thiết với cô ta, Lâm Quân bảo cô ta dụ anh tới cái bẫy đã được đặt sẵn. Hắn để cô ta lừa anh uống thuốc độc. Vậy nên bây giờ anh mất trí nhớ, Quân Lâm cũng biến mất Lúc em ở đó đã thấy có người tới cứu rồi đưa cô ta và Quân Lâm đi. Bây giờ cô ta xuất hiện lần nữa, chắc chắn là lợi dụng việc anh mất trí nhớ để hại anh lần nữa.” Lily không hề nghĩ ngợi gì mà nói một lèo, giống như đây là kịch bản đã được sắp sẵn.

Mộ Phong Triệt nghe xong liền trầm ngâm. Mộ Hiếu còn đang tức giận vì câu “yêu đương thắm thiết” của cô ta, ông vất vả lắm mới tìm được con dâu như ý như vậy, thật là tức chết ông mà. Vốn dĩ trước kia Mộ Hiếu muốn tác thành cho Mộ Phong Triệt và Lily nhưng anh nhất quyết không nghe, lại còn bỏ ra ngoài sống, Mộ Hiếu cũng đành thôi, thiết nghĩ dù sao hai đứa cũng lớn lên với nhau như anh em, bây giờ thành vợ chồng thì không tránh khỏi chút suy nghĩ loạn luân.

“ Quân Lâm rất hận tôi, có lý nào thuốc độc hắn cho tôi uống lại chỉ làm tôi mất trí nhớ thôi?” Mộ Phong Triệt cất tiếng hỏi.

Lily có chút bối rối, quả thực thuốc độc Mộ Phong Triệt uống phải có độc tính rất mạnh, không chết cũng sẽ không sống nổi. Quả thực là cô ta nghe theo lời Mộ lão gia, tương kế tự kế , nhưng cũng đồng thời thêm vào vài tình tiết để bản thân được lợi.

Kế hoạch lúc đầu là để Mộ Phong Triệt trúng độc rồi cô ta sẽ bất chấp tất cả để ra tay cứu anh trong địa bàn của Quân Lâm, để anh cảm động rồi yêu cô ta, tiếp đó là lựa lúc Quân Lâm không để ý sẽ đẩy hắn vào bẫy đã được đặt sẵn.

Ai ngờ đâu nhảy ra một đám người, lúc đó cô ta cũng bị những người đó áp chế lôi ra ngoài rồi may mắn chạy thoát được, ai biết mấy người đó đưa luôn cả Quân Lâm và Mộ Phong Triệt đi, làm kế hoạch cô ta hoàn toàn bị phá sản.

Trong thời gian vừa rồi lại thu được tin tức Mộ Phong Triệt bị mất trí nhớ, nhưng Lạc Vi Vi vẫn ở bên cạnh anh, điều này làm Lily tức đến điên người, không nghĩ ngợi gì liền báo cáo với Mộ Hiếu rằng Lạc Vi Vi là gián điệp. Không ai tra ra được bất cứ thông tin gì về Lạc Vi Vi đó, điều này vô cùng đáng ngờ, khiến giả thiết cô ta đặt ra càng thêm thuyết phục với Mộ Hiếu.

Mộ Phong Triệt từ lúc đầu tới giờ luôn chăm chú quan sát vẻ mặt cô ta, nhìn sự biến đổi không ngừng trên khuôn mặt cô ta thì anh đã hoàn toàn có đáp án chính xác. Mộ Phong Triệt nén lại cảm giác muốn bóp chết cô ta, anh lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của cô ta, ai ngờ cô ta lại phun ra một câu còn trơ trẽn hơn :

“ Là em tráo thuốc độc.” Tốt lắm, tốt lắm, tráo thuốc để anh mất trí nhớ sao? Lý do ngu xuẩn vậy mà cô ta cũng nghĩ ra được.

Lily vì không biết nguồn cơ của mọi việc sau khi Mộ Phong Triệt mất trí nhớ nên trong lúc cuống quá đành đánh bừa nói một câu như vậy.

“ Con có việc, đi trước.” Mộ Phong Triệt không quan tâm đến những lời hồ ngôn loạn ngữ của Lily, bỏ lại một câu rồi đi thẳng. Mộ Hiếu muốn gọi lại nhưng anh đi quá nhanh, còn chưa kịp lên tiếng thì bóng dáng kia đã biến mất rồi.

Mộ Hiếu hết cách, đành phải giao Ân Liễu lại cho Lily, ông bị tiểu tử kia chọc giận đến mức sắp phát bệnh đến nơi rồi, phải đi nghỉ mới được.

Lily nhìn Ân Liễu, trong mắt tràn đầy hận thù cùng oán trách, Ân Liễu cũng chột dạ, ai bảo tối qua cô lại đi lừa một xử nữ chứ, lại còn là xử nữ nhà họ Mộ, nhưng nhìn Lily thành thục quyến rũ như vậy, làm gì có ai nghĩ cô ta còn trinh ?

Việc Ân Liễu là người đồng tính mặc dù ai cũng biết, nhưng chỉ nằm trong phạm vi những thiếu gia tiểu thư đồng lứa tuổi, còn về các bậc trưởng bối thì cô ta giấu giếm rất kĩ, chưa từng bị phát giác. Nhưng đối tượng của cô ta hầu hết là các cô gái trẻ không tiền cũng không quyền, dễ dàng để cô ta nắm trong bàn tay, lần này chọc phải ổ kiến lửa, thật là phiền to rồi.

Lily cũng không ngờ sự trong sạch của mình lại rơi vào tay một người…phụ nữ!! Người nhà Mộ gia rất để ý đến việc không quan hệ tình dục trước hôn nhân, vậy nên trước khi kết hôn thì ai cũng là xử nam xử nữ.Bây giờ nếu để việc cô ta đã có quan hệ với một người phụ nữ, không chỉ thanh danh cô ta mất sạch mà cả Mộ gia cũng sẽ chỉ trích cô ta.

Hai người đứng đối diện nhau, mỗi người một suy nghĩ. Cuối cùng, Ân Liễu đành lên tiếng trước :

“ Chuyện tối qua…” Ân Liễu vừa nói đã bị cắt ngang

“ Tối qua chẳng có chuyện gì hết, cô mau cút đi đi.” Lily lạnh lùng quát lên.

Ân Liễu bị tiếng quát lớn của cô ta làm cho giật mình, từ trước tới ai, ai cũng ngại thân phận Ân gia tiểu thư của cô ta nên đây là lần đầu tiên có người nói trước mặt cô ta như vậy. Ân Liễu bị chọc tức, đứng bật dậy :

“ Tối qua có chuyện gì cô còn không biết sao, không phải cô còn rên rỉ cầu xin dưới tay tôi sao…” Ân Liễu cười khẩy, đồng tính thì sao, đồng tính thì không phải người sao ?

“ Cô câm mồm, câm mồm cho tôi. “ Lily nghe vậy thì thẹn quá hóa giận, nhào đến định tát Ân Liễu nhưng tay lại bị bắt được, Ân Liễu túm tay cô ta, khóe môi nở ra một nụ cười tàn độc.

“ Thực ra…tôi nghĩ lại rồi, cô làm người của tôi cũng không tồi…” Nói rồi, bàn tay đang nắm cổ tay Lily siết thật chặt, làm cô ta phải đau đớn kêu lên. Ánh mắt Ân Liễu hiện ra chút hứng thú. Phản kháng sao ? Phản kháng thì Ân Liễu này càng thích nắm trong tay mà chơi đùa, hành hạ.

Mộ Phong Triệt quay về căn hộ của mình, hộp bỏng ngô bị vứt chỏng chơ trên nền đất, hạt bỏng ngô văng tứ tung khắp nơi. Mộ Phong Triệt đành gọi người đến dọn dẹp. Căn phòng rất nhanh chóng trở về bộ dạng sạch sẽ như lúc đầu. Vừa ngồi xuống sô pha thì điện thoại đã vang lên :

“ Chủ thượng, người của chúng ta đến sân bay thì bị cắt đuôi, chỉ biết là bọn họ lên một chiếc máy bay chiến đấu tân tiến rời khỏi, tôi vẫn đang tra tìm không phận bọn họ sử dụng nhưng mọi chuyện không được suôn sẻ lắm, có ti gì mới tôi sẽ lập tức báo lại.” Giọng nói Peter vừa dứt, Mộ Phong Triệt cũng chỉ ừ một tiếng rồi dập điện thoại, vứt sang một bên.

Anh dựa vào sô pha muốn ngủ một giấc nhưng dạ dày đột nhiên biểu tình dữ dội, từ tối hôm trước đến giờ, anh vẫn chưa được ăn gì, lại thức nguyên một đêm, bây giờ đói vô cùng.

Mộ Phong Triệt đi vào phòng bếp, vốn muốn uống tạm một cốc nước rồi ra ngoài ăn. Anh không có bất kì suy nghĩ gì về việc có thể tìm được thức ăn ở đây nên khi nhìn thấy đĩa thức ăn thừa trên bàn, anh liền ngây người. Đĩa thức ăn trông rất ngon mắt, hơn nữa mới chỉ ăn được hơn nửa, có điều, để qua một đêm đã bắt đầu bốc mùi chua chua. Mộ Phong Triệt cầm đĩa thức ăn vứt vào thùng rác, thật tiếc là nó đã bị thiu.

Lại nhìn đến cái thùng rác tỉ năm không động vào kia, lúc nào đầy những hộp giấy cùng túi mua đồ ở siêu thị, anh lại có chút cảm giác mong chờ. Anh mở tủ gỗ phía trên, vốn dĩ nó luôn trống rỗng sau khi anh rời khỏi nhưng lúc này lại đầy những đồ ăn sẵn như ngũ cốc, mì ăn liền,…Mộ Phong Triệt bỗng thấy hạnh phúc đến muốn phát khóc, cái bụng biểu tình ngày càng mãnh liệt, anh lấy đại một hộp mì ăn liền, đun nước sôi rồi đổ vào bát mì.

Vài phút sau, mùi mì bốc lên thơm phức, Mộ Phong Triệt khẽ nuốt nước bọt, anh mở hộp mì ra, cầm đũa ăn một miếng, anh thề, cả đời anh chưa bao giờ được ăn món mì ăn liền nào ngon như vậy. Mộ Phong Triệt ăn đến miếng thứ hai, bỗng thấy thiếu thiếu thứ gì đó, …là ớt, từ bé anh đã rất thích ăn cay, vì biết chăm sóc tốt cho bản thân nên may mắn không mắc phải bệnh dạ dày. Vậy nên cái sở thích ăn cay của anh càng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.

Mộ Phong Triệt nhớ rằng hồi trước anh có để một ít ớt khô trong tủ lạnh, anh vội đi đến mở tủ lạnh. Lúc này anh mới để ý, trên tủ lạnh có gắn một tờ giấy nhớ : “ Trong tủ lạnh có đồ ăn, anh đói thì lấy ra ăn nhé. Vi Vi”, anh liền sững người.

Cái tủ lạnh thật to luôn trong tình trạng trống rỗng lúc này tràn ngập những thứ đồ ăn tươi ngon, đặc biệt là ở ngăn giữa tủ lạnh có để một cái nồi sứ màu trắng tinh, trên nồi sứ có gắn một tờ giấy nhớ nhỏ khác : “ Trước khi ăn anh nhớ cho lên bếp hâm nóng lại.”

Mộ Phong Triệt chậm rãi bưng nồi sứ ra ngoài, động tác cẩn thận vô cùng, bên trong là canh gà hầm khoai tây. Vốn là tối hôm trước, Lạc Vi Vi sợ anh về muộn sẽ đói bụng nên nấu sẵn một nồi để trong tủ lạnh, lại lo rằng lúc đó cô đã đi ngủ mất rồi nên viết vào một tờ giấy để anh có thể đọc được.

Mộ Phong Triệt nhìn chằm chằm vào nồi canh gà, không nhúc nhích, cả hộp mì ở bên cạnh đã sớm bị anh vứt lên chín tầng mây rồi. Lòng anh lúc này còn đang bận tràn ngập một dòng nước ấm áp ngọt ngào, hoàn toàn không có tâm trí để nghĩ những thứ khác...