Lạc Vi Vi có chút áy náy nhìn hắn, vừa rồi, cô không kiểm soát được bản thân, không để ý rằng Quân Lâm hiện tại vẫn đang bị người của cha cô bắt giữ, hơn nữa nơi này được người của Mộ Phong Triệt canh gác cẩn mật, sao lại có chuyện để kẻ đã hại anh bước chân vào căn nhà này.
Nhưng dù đã xảy ra chuyện gì, việc cấp thiết nhất lúc này là việc giải độc cho Mộ Phong Triệt. Lạc Vi Vi nhớ rằng cô có một người bạn trong ngành y đặc biệt có thiên phú về việc nghiên cứu các loại độc, hơn nữa, độc càng mạnh, cô ấy càng cảm thấy hứng thú.
Bối Linh là con gái của một trong những bác sỹ điều dưỡng trong thời gian chữa bệnh của Lạc Vi Vi lúc trước. Cô ấy là một người vô cùng vui vẻ, cực kì lạc quan với cuộc sống và có chút…mạnh mẽ. Bối Linh cũng là người lai gốc Á, lại trạc tuổi Lạc Vi Vi nên trong thời gian chữa bệnh, bác sỹ Bối rất hay đưa Bối Linh đến làm quen với Lạc Vi Vi. Cũng có thể coi cô ấy là người bạn duy nhất trong tuổi thơ của Lạc Vi Vi, hơn nữa lại là bạn tốt.
Khi nhận được điện thoại của Lạc Vi Vi, Bối Linh đang ngồi gặm nhấm đống đồ ăn vặt mua để dành trong thời gian được nghỉ phép. Không cần nói hai lời, vừa nghe đến loại độc kia, lập tức hai mắt Bối Linh sáng như đèn pha ô tô, bật dậy từ trong đống rác thải chất xung quanh, chạy vội đi thu thập hành lý bay sang Mỹ.
Vừa bước vào trong biệt thự, Lạc Vi Vi lập tức túm lấy tay Bối Linh kéo lên phòng ngủ, nơi đó, Mộ Phong Triệt vẫn nhắm nghiền mắt, hơi thở đều đều giống như đang ngủ say.
Trong phòng ngủ lúc này chỉ có Quân Hạo, hắn khoanh tay ngồi ở ghế sô pha trong phòng. Đã qua mấy tiếng đồng hồ mà Mộ Phong Triệt vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại, não điện đồ ở bên cạnh cũng không có điều gì bất thường nhưng ai biết chuyện cũng hiểu, loại độc kia đang từ từ gặm nhấm bộ não và dây thần kinh của hắn.
Thấy Lạc Vi Vi kéo một cô gái trẻ xồng xộc chạy vào phòng, Quân Hạo khẽ nhíu mày. Bối Linh vừa thấy Mộ Phong Triệt nằm trên giường, cả người cắm đủ các loại dây nối với đồ y tế, không nói nhiều lời, lập tức tới xem xét cơ thể anh. Bối Linh mày mò trên gương mặt Mộ Phong Triệt hồi lâu, cuối cùng kết luận, hắn bị trúng độc nặng, lại không phát hiện kịp thời, hiện tại độc đã bắt đầu lan ra. Vừa nói đến đây, Lạc Vi Vi đã rưng rưng nước mắt nhìn Bối Linh, Bối Linh vội thu lại lời định nói, sửa thành một câu an ủi : “ Không sao không sao, có Linh Linh này ở đây, đừng nói đến Diêm vương, ngay cả tổng thống Mỹ có ở đây cũng đừng mong kéo hắn đi nha.”
Lời vừa nói ra, Lạc Vi Vi và Quân Hạo cùng bật cười nhẹ một tiếng, không khí căng thẳng trong phòng vơi đi không ít. Lạc Vi Vi theo yêu cầu của Bối Linh đi tìm bác sỹ để lấy chất độc được lọc từ huyết thanh của Mộ Phong Triệt, còn Bối Linh ở lại tiếp tục quan sát tình trạng của Mộ Phong Triệt. Đột nhiên thấy có một ít dịch lỏng chảy ra từ khóe mắt Mộ Phong Triệt, biết là trong phòng còn có người, Bối Linh lên tiếng : “ Lấy cho tôi ít bông.” Cô đang quan sát sự bất thường kia nên không muốn dời đi, nhưng người kia chậm chạp mãi không chịu mang đồ tới, cô lặp lại : “ Lấy bông ra đây.” Giọng nói đã mang chút khó chịu.
Chờ thêm một lúc, vẫn tiếp tục không có ai mang đồ cô cần tới, Bối Linh tức giận ngẩng đầu lên nhìn người kia : “ Này, anh bị điếc sao, không nghe tôi nói à.” Quân Hạo vì vừa xuống máy bay đã chạy thẳng đến đây nên tinh thần vô cùng mệt mỏi, vừa rồi lại bị Lạc Vi Vi cắn cho chảy không ít máu nên lúc này anh vừa nhắm mắt lại liền thiếp đi.
Đột nhiên, một vật thể lạ bay tới đập trúng đầu Quân Hạo làm anh đang ngủ quay đầu sang bên trái liền ngoẹo sang bên phải. Vài giây sau, Quân Hạo mới có phản ứng, anh chầm chậm mở mắt ra, đưa tay sờ cục u nổi trên đầu, lại nhìn thấy tang vật là chiếc cốc nhựa rơi chỏng gọng dưới đất. Anh u ám ngẩng đầu lên nhìn người vẫn đang không ngừng mở miệng mắng chửi kia.
“ Này, rốt cuộc là anh bi điếc thật hả ? Hay t*ng trùng xông lên não nhiều quá làm các giác quan chết hết rồi?” Bối Linh vốn là một cô gái trẻ bình thường, cũng có sở thích đọc báo lá cải trên mạng, vừa rồi nhìn Quân Hạo là cô đã nhận ra hắn. Một công tử nhà giàu ăn chơi trác tác,thậm chí scandal của hắn với các minh tinh và ca sỹ gom lại có thể đủ để lát lại đường của Vạn Lý Trường Thành thêm một lần.
Quân Hạo hôm nay không chỉ đụng phải một Lạc Vi Vi cắn người không ghê răng mà lúc này đây còn va trúng phải Bối Linh mắng người không ghê miệng. Rõ ràng hắn không hề làm gifmaf hai cô người trước người sau đều cố tình gây sự với hắn. Lạc Vi Vi thì khỏi nói tới, dù sao cũng là vì cô xót cho Triệt, lại hiểu lầm hắn là Quân Lâm, hơn nữa cô lại là người phụ nữ của Triệt, hắn cũng bỏ qua không so đo. Nhưng cô gái đanh đá trước mắt này, cô ta có vẻ hiểu về hắn quá nhỉ, nhìn mặt cô ta hiện rõ dòng chữ : tôi biết anh là ai, Quân Hạo đột nhiên cảm thấy đầu óc có chút đau nhức, đám tin vịt trên mạng đúng là không ra sao, hại hắn bị ăn chửi oan…
Lạc Vi Vi cầm ống thuốc độc quay lại, vừa bước vào phòng đã thấy cảnh tượng đặc sắc khiến cô không nói nổi lên lời. Quân Hạo nằm co quắp dưới đất, cả người đang run rẩy, co giật liên tục, khóe miệng còn sùi một ít bọt trắng, còn đâu hình ảnh công tử phong nhã hào hoa, trông hắn thảm hại vô cùng. Bối Linh thì đang đứng cười hả hê, một tay chống hông, một tay cầm điện thoại đang chụp lại những hình ảnh đáng xấu hổ của Quân Hạo, kèm theo một bộ mặt xảo quyệt khiến người ta rợn gáy.
Vừa lấy được độc, Bối Linh lập tức mang đi điều chế thuốc giải, độc tố này không phải không có cách giải, chỉ cần nghiên cứu một chút là được rồi. Bối Linh nhanh chóng mất hút, bỏ lại Quân Hạo đáng thương vẫn đang nằm trên mặt đất với một tư thế “ nhã nhặn”.
Lạc Vi Vi đi đến bên giường, nằm xuống cạnh Mộ Phong Triệt, cả người anh cắm đầy các dụng cụ y tế, cô không dám động mạnh, chỉ cầm lấy tay anh áp lên mặt mình. Bình thường tay anh rất ấm nhưng hôm nay lại lạnh lạ thường, làm cho má của cô phủ thêm một tầng lạnh lẽo. Lạc Vi Vi ôm lấy tay anh một lúc rồi cũng thiếp đi bên cạnh anh.
Tới khi Lạc Vi Vi tỉnh lại, đã là ngày hôm sau. Tiếng kêu ầm ĩ của Bối Linh làm cô tỉnh giấc. Còn chưa kịp ngồi dậy, cửa phòng đã bị mở toang. Bối Linh tay cầm một ống nghiệm chứa dung dịch gì đó màu xanh, vừa cười toe toét vừa nói nhanh : “Tìm được rồi, tìm được rồi, trời ơi, mình giỏi quá đi mất phải không, đã thử nghiệm trên cơ thể chuột bạch rồi, lập tức có thể được dùng.”
Bối Linh vốn đang định tiêm dung dịch cho Mộ Phong Triệt thì đột nhiên có người đưa tay cướp lấy ống tiêm kia.
“ Cô thử trên người chuột bạch, nhưng cậu ấy là người, cô không có mắt sao ? Nhỡ đâu xảy ra vấn đề gì liệu cô chịu trách nhiệm nổi không?” Ánh mắt Quân Hạo tràn đầy vẻ tức giận, lời nói như châm biếm, mỉa mai Bối Linh. Cả đời Quân Hạo phong lưu đa tình, luôn nhất quán với câu châm ngôn của bản thân : không tổn thương tới phụ nữ dù chỉ bằng một nhành hoa, lúc này lại lớn tiếng tranh cãi với Bối Linh.
Bối Linh tức giận muốn giật lại ống tiêm nhưng chiều cao của hai người chên lệch quá nhiều, đang định dở mánh khóe thì giọng nói dịu dàng của Lạc Vi Vi vang lên :
“ Quân Hạo, cậu ấy là người nghiên cứu về y học, lại chuyên về độc dược, tôi có thể đảm bảo uy tín cho cậu ấy. Dù thuốc có tác dụng hay không thì chúng ta không thể để anh ấy bị độc tố kia cướp đi mạng sống được.” Lạc Vi Vi nói rất có lý, dù gì lúc này tạm thời chưa ai giải được độc kia như Bối Linh, tính mạng của Mộ Phong Triệt thì đang nguy kịch, Quân Hạo không có lý gì không nghe theo lời Lạc Vi Vi nói, nhưng anh không chịu yếu thế, nhất quyết không chịu đưa thuốc cho Bối Linh mà gọi y tá khác vào tiêm. Bối Linh tức đến mức giậm chân bình bịch, Lạc Vi Vi khẽ gọi một câu cô mới bình tĩnh lại được.
Thuốc nhanh chóng được tiêm vào người Mộ Phong Triệt, lúc này, chỉ còn chờ chất độc dần tan biến và hắn tỉnh lại. Bối Linh thấy không còn việc của mình thì đi tìm chỗ để ngủ, thức nguyên một đêm, mắt đã sớm thâm giống như gấu trúc. Lúc đi qua người Quân Hạo, cô còn không quên hừ lạnh rồi dùng vai huých mạnh vào người hắn một cái để tỏ ý coi thường và địch ý rõ rệt.
Quân Hạo dù khó chịu đến mức muốn ra tay đánh người nhưng hắn không đánh phụ nữ, cuối cùng chỉ đành lườm Bối Linh một cái sắc lẹm rồi bỏ đi.
Một lúc sau, Lạc Vi Vi đang tỉ mỉ dùng khăn ấm lau mặt cho Mộ Phong Triệt thì thấy hắn khẽ rên một tiếng, ngón lay khẽ lay động. Lạc Vi Vi vui mừng tiến sát lại gần hắn, gọi : “ Triệt…Triệt, anh tỉnh lại rồi sao ?”
Không ai đáp lời cô, chỉ thấy hắn cử động thêm một chút, mắt cuối cùng cũng mở ra. Mộ Phong Triệt quan sát xung quanh một hồi, nghe thấy có tiếng gọi, hắn liền quay đầu về phía Lạc Vi Vi đang gọi tên hắn, hắn nhíu mày một cái, trong mắt chỉ có sự chán ghét sự lạnh lẽo tột cùng
“ Cô là ai ? Mau tránh ra chỗ khác cho tôi.”