Mộ Phong Triệt chỉ mất vài bước đã lên tới căn hộ của Lạc Vi Vi. Hệ thống cách âm ở đây rất tốt, anh hoàn toàn không nghe được tiếng động gì ở bên trong. Vừa rồi hình ảnh hai cái bóng in trên cửa sổ vô cùng rõ ràng, không thể nào là anh nhìn lầm được. Anh đưa tay cố mở cánh cửa nhưng cửa đã khóa ở bên trong.
Mộ Phong Triệt điên cuồng bấm chuông,đập ruỳnh ruỳnh vào cánh cửa một hồi lâu nhưng vẫn không hề có ai mở cửa cho anh. Tâm trang lo lắng bất an vọt lên đến cực điểm. Anh rút khẩu súng giấu ở sau thắt lưng ra, lắp ống giảm thanh, bắn liên tục vào ổ khóa nhưng khiến cho anh kinh ngạc là ổ khóa không những không bị phá hủy mà thậm chí còn kiên cố hơn, một tầng thép nguyên chất cứng bật ra bao trùm lấy ổ khóa, ngăn chăn mọi sự xâm lược từ bên ngoài.
Mộ Phong Triệt thở hổn hển, hai mắt trợn trừng lên nhìn ổ khóa. Chết tiệt !! Là ổ khóa chống trộm tân tiến nhất. Anh lại nhớ đến lần Lạc Vi Vi mở cửa không hề dùng tới chìa khóa. Anh cố nhớ lại…Khi đó cô đã làm gì…? Là nhìn vào mắt thần trên cửa!!!
Cánh cửa này chắc hẳn là trang bị cảm ứng mã vạch được mở bằng mắt của cô. Anh đưa mắt vào ướm thử, lập tức mắt thần hiện lên ánh đỏ, hiển nhiên là không trùng khớp với mã vạch được cài sẵn.
Trong đầu Mộ Phong Triệt hiện lên một ý tưởng. Thứ đồ điện tử càng tiên tiến thì càng dễ bị phá bỏ, mà cách phá đồ điện tử nhanh chóng nhất thì chỉ có thẳng tay hủy bỏ. Anh lùi lại một khoảng khá xa. Tầng này hình như là Ryan đã mua trọn để tránh Vi Vi cảm thấy sợ hãi nên hành động của anh lúc này rất tiện.
Họng súng của anh chĩa thẳng vào mắt thần, anh bắn liên tục hơn chục phát, chỉ thấy mắt thần hơi nứt ra một chút. Người lắp thiết bị này có lẽ là nghĩ sẽ ít ai tìm được cách mở cảm ứng của mắt thần nên trang bị bảo vệ của mắt thần là kém nhất trên cả cánh cửa, hơn nữa, đây cũng là bộ phận khó trang bị,củng cố lớp bảo an nhất.
Mộ Phong Triệt nạp thêm đạn vào súng, bắn thêm vài chục phát nữa, cuối cùng mắt thần đã vỡ nát. Anh nhanh chóng đẩy cánh cửa ra. Cảnh tượng trong phòng khiến tim anh như ngừng đập trong giây lát.
Đồ đạc ngổn ngang, rơi vỡ đầy trên mặt đất, đúng là vết tích của một cuộc vật lộn. Trong phòng bếp chợt truyền đến tiếng động, Mộ Phong Triệt nhanh chóng cầm súng đi tới trước cửa phòng bếp. Nhìn qua khe cửa, anh thấy một bóng người phụ nữ nằm trên mặt đất, có vẻ như là đã kiệt sức sau một trận đánh trả kịch liệt, đang đứng là hai người đàn ông. Một người dường như là đang có ý định cởi bỏ quần áo. Còn cởi bỏ để làm gì thì không cần nghĩ cũng biết.
Mộ Phong Triệt thấy cảnh nảy, lập tức máu nóng xông thẳng lên ót anh, một cảm giác phẫn nộ trước nay chưa từng có khiến anh mất hết bình tĩnh. Anh đạp thật mạnh vào cánh cửa trước mặt mình. Cánh cửa vốn đang mở ra, theo hướng đạp của anh mà đóng lại, nhưng không chịu được sức lực kia, vừa đóng vào lại lập tức đổ rầm về phía trước. Ba người trong phòng giật mình. Gã đàn ông đang đứng đã cởi được cái thắt lưng, bị tiếng động mạnh ở trước cửa làm cho giật mình.
Khi ngẩng đầu lên thì đã thấy Mộ Phong Triệt mang vẻ mặt lạnh lẽo, sát khí ngùn ngụt đứng trước cửa phòng. Anh không nói một tiếng lập tức giơ súng bắn một phát, viên đạn bay xuyên qua mi tâm người đàn ông khiến gã ta chết không nhắm mắt, trong đôi mắt còn mang theo vẻ không ngờ được khi bị giết một cách quá bất ngờ.
Gã đàn ông bên cạnh thấy vậy thì sợ hãi muốn bỏ chạy nhưng không kịp, khi gã vừa quay đầu, lại thêm một viên đạn xuyên từ ót thẳng đến cổ họng gã, gã đến kêu cũng không kịp kêu được tiếng nào liền lập tức ngã xuống.
Mộ Phong Triệt lạnh lùng nhìn hai gã đàn ông, lại nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé ở góc phòng, anh lập tức đạp lên người bọn chúng mà đi về phía kia. Anh nhẹ nhàng đem người phụ nữ đỡ lên, tóc tai cô đã rối tung, trên người có rất nhiều vết thương. Anh vén tóc cô ra, lại kinh ngạc nhìn người phụ nữ trong tay, người phụ nữ này ngũ quan cân đối, nhìn qua cũng khá xinh đẹp, trên mặt đã có vài nếp nhăn, là một người phụ nữ trung niên tầm tuổi tứ tuần, và cũng hiển nhiên là không phải Lạc Vi Vi.
Lý Liên thấy có người đỡ mình lên, đặt lên ghế sô pha mềm mại thì tỉnh lại. Bà mở đôi mắt đen huyền ra nhìn người trước mắt, chỉ thấy dáng vẻ người đàn ông này cao lớn, toát ra một khí thế mạnh mẽ, không phải là hai kẻ đồi bại kia. Bà động thân muốn ngồi dậy nhưng trên người nhiều vết thương, động một chút đã đau đến mức khiến mà rên lên.
Lại thấy người kia hỏi : “ Vi Vi ở đâu ?”. Ngữ khí lạnh lùng nhưng không giấu nổi vẻ lo lắng.
Lý Liên không trả lời Mộ Phong Triệt, còn hỏi ngược lại : “ Cậu là ai?”. Lý Liên chỉ biết người đàn ông này đưa bà đến phòng khách , trong phòng lại quá tối khiến mà không nhìn rõ mặt của cậu ta. Cậu ta lại hỏi về Lạc tiểu thư, bà không dám trả lời, lại sợ gặp phải kẻ giống như hai kẻ kia, muốn hại Lạc tiểu thư. Mộ Phong Triệt được huấn luyện từ bé, nên dù trong phòng rất tối nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy được người phụ nữ này có vẻ cảnh giác khi anh nhắc đến Vi Vi, có vẻ là có ý bảo vệ Vi Vi của anh. Anh cũng biết có lẽ người phụ nữ này lo lắng nên sẽ không nói cho anh biết chỗ của Vi Vi.
Mộ Phong Triệt lớn tiếng gọi : “ Vi Vi…Vi Vi!!”. Giọng nói trầm thấp của anh vang vọng khắp cả căn hộ, đảm bảo là ở ngóc ngách nào trong căn nhà cũng có thể nghe thấy được. Lý Liên không ngờ được là anh sẽ dùng một chiêu như vậy nên ngẩn người ra. Nhưng…cách này cũng rất hiệu quả.
Không lâu sau, từ trong phòng ngủ phát ra vài tiếng động, cánh cửa phòng ngủ bật mở rồi một thân hình nhỏ nhắn mang theo mùi thơm quen thuộc nhanh chóng chui vào lòng anh.
Lạc Vi Vi ôm chặt Mộ Phong Triệt, trên mặt giàn giụa nước mắt, nghẹn ngào gọi anh : “ Triệt…Triệt…em sợ quá…”. Mộ Phong Triệt từng rất nhiều lần dụ dỗ cô gọi lên anh nhưng do ngượng ngùng mà cô không dám gọi, giờ đây vì sợ hãi tột độ mà tiếng gọi nghe vô cùng đáng thương, cũng vô cùng tự nhiên.
Mộ Phong Triệt cảm thấy trong lòng khẽ nhói, ôm chặt cô, thấy hối hận vì vừa rồi giết hai kẻ kia một cách quá dễ dãi. Miệng không ngừng an ủi cô.
Việc hôm nay khiến cho kí ức về vụ bắt cóc năm 4 tuổi lại lần nữa hiện lên trong đầu Lạc Vi Vi. Cô khủng hoảng đến tột độ. Điện thoại cùng máy liên lạc đều để ở phòng khách. Cô ngồi co ro trong một góc ở phòng ngủ, không tự chủ được hóa thân vào cô bé Lạc Vi Vi bốn tuổi năm xưa. Hàng ngày chỉ biết sợ hãi trốn vào một góc đếm từng giây từng phút mong tên đàn ông tra tấn cô đừng xuất hiện, nếu không cô sẽ phải chịu một trận đòn đau tới thấu tâm can. Trong những ngày tháng đó, Tiểu Triệt ca ca chính là niềm ấm áp duy nhất trong tâm hồn non nớt của cô.
Nhưng lần này, cô đợi lâu như vậy mà Tiểu Triệt ca ca vẫn chưa xuất hiện. Cô sợ lắm..sợ lắm !! Lạc Vi Vi hai tay ôm chặt lấy hai chân đang co lên, mặt vùi vào đầu gối, dáng ngồi giống như tư thế của trẻ sơ sinh khi nằm trong bụng mẹ, cả người co rúm lại, cố thu mình càng nhỏ càng tốt. Sự sợ hãi bao trùm lấy cô giống như bóng tối xung quanh cùng với tiếng thét của cô giúp việc Lý Liên và tiếng cười dâm đãng, tục tằn của hai gã đàn ông kia. Mỗi tiếng động truyền vào tai đều khiến cô giật nảy mình, cái cảm giác sợ hãi đến cùng cực này khiến cô muốn chết đi ngay lập tức nhưng cô không có dũng khí, không có dũng khí để đứng lên, không có dũng khí để thoát khỏi thế giới nội tâm của mình.
Căn phòng xung quanh dường như ngày càng bé lại, như quay cuồng. Cô sợ hãi lảo đảo bò đến cạnh giường, nằm co gối ôm chặt lấy góc giường không dám mở mắt ra. Bóng tối lại lần nữa bao trùm cô. Lại thêm một tiếng thét của Lý Liên như chọc thủng màng nhĩ cô, thế giới ngày càng quay cuồng, cô không chịu nổi hét lên một tiếng thật lớn, đầu liên tục đập thật mạnh vào góc giường mà cô đang ôm trong tay. Máu chảy xuống từ trán làm nhòe mắt cô. Cuối cùng cô ngất đi…
Không biết qua bao lâu sau, một tiếng gọi lớn làm cô giật mình bừng tỉnh.
Là anh..anh đến rồi!!
Lạc Vi Vi lảo đảo chạy ra mở cửa, thấy bóng dáng anh đứng đó, không nhịn được mà chạy đến ôm anh thật chặt, khóc gọi anh. Cuối cùng anh đã đến rồi, cuối cùng cô đã chờ được anh đến rồi…